Bầu trời âm u, không khí nực nội của mùa hè không hề giảm bớt.
Từng cơn gió oi bức lùa vào nhà thi đấu, áo sơ mi đẫm mồ hôi dán vào lưng Bộ Thư gần như xuyên thấu.
Trên khán đài ồn ào tiếng cổ vũ.
"Yeah! Ba điểm!" Lữ Gia nhào tới bá cổ cậu, hơi thở tràn đầy phấn khích: "Thắng lớp 12 rồi! Cậu ném đẹp lắm!"
Sau tiếng còi trọng tài, một số nữ sinh chạy xuống khỏi khán đài đưa nước và khăn cho nam sinh mình yêu mến trong đội bóng rổ.
Bộ Thư đứng ở giữa sân kéo áo lau cằm, không màng tới các tiếng gọi tên mình.
Hôm nay cậu quên mang theo đồ thi đấu nên đành phải mặc đồng phục quần tây.
Lúc này sơ vin tuột hết ra ngoài, vải vóc ướt rượt dính vào người làm cậu chỉ muốn cởi phứt áo ra cho rồi.
Gan bàn chân nóng hôi hổi.
Bộ Thư giũ cổ áo cho bớt nực, bắt tay với mấy anh lớp 12 vừa thi đấu, đoạn vặn chai nước Lữ Gia đưa tới, ngẩng mặt uống gần hết chai.
Tiếng chuông vào tiết buổi chiều vừa lúc vang lên.
Một góc rèm của nhà thi đấu phấp phới, ánh nắng rọi thẳng vào mặt cậu.
Bộ Thư nheo mắt, qua tầm nhìn mờ nhạt thấy giám thị cầm sổ lùa đám học sinh về lớp.
Có một người cúi đầu đi ngang qua giám thị, trong tay cầm cuốn Tội ác và Hình phạt của F.
Dostoevsky.
"Các cậu kia còn nấn ná cái gì mà không về lớp!"
Bị giám thị nạt, Lữ Gia liền kéo tay Bộ Thư, ba chân bốn cẳng chạy ào ra ngoài sân.
Chủ nhiệm lớp của hai cậu rất khó, thấy Bộ Thư tóc tai, đồng phục lôi thôi, lại còn vào lớp chậm hơn giáo viên, lập tức bắt cậu ra ngoài hành lang đứng hong cho khô người.
Gió hiu hiu thổi làm Bộ Thư vừa mới vận động xong cảm thấy buồn ngủ.
Cậu ngồi xổm xuống, tựa ót vào tường nhắm mắt, thả tâm trí suy nghĩ nội dung bài viết cho cuộc thi sắp tới.
Còn ba tháng nữa mà cậu vẫn chưa viết được chữ nào.
"Trò Bộ!" Tiếng cô chủ nhiệm chợt dội trên đỉnh đầu kèm với một viên phấn ném xuống, "Tôi phạt mà em thư thả quá nhỉ? Ngủ có ngon không?"
Bộ Thư vội lụm phấn, đứng dậy hai tay dâng cho cô: "Cô biết không? Em vừa mơ thấy cô dẫn dắt đội tuyển được hai vàng, một bạc, ba đồng đấy!"
Cả lớp học cười ầm lên.
Chủ nhiệm lớp là giáo viên dạy đội tuyển Lý của trường.
Hiện tại đang chuẩn bị thi nên cô nghe vậy, lòng vừa tức vừa buồn cười, lạnh mặt gọi cậu lên bảng giải hết bài tập.
Hai tiết cuối là tiếng Anh, cả lớp đều vật và vật vờ gục xuống bàn.
Bộ Thư cũng ngáp quá chừng, bị giáo viên chỉ mặt kêu đứng lên đọc bài mới tỉnh táo ra.
Nhưng cậu vừa ngồi xuống là sức nặng của cơn buồn ngủ lại đè lên hai mí mắt.
Mười lăm phút cuối tiết và những ngày trước khi nghỉ hè luôn dài đằng đẵng.
Lữ Gia ngồi cùng bàn đang ăn vụng, dùng ngón út khều góc áo rồi đặt vào tay cậu một miếng snack khoai tây.
Bộ Thư vừa nhón bánh snack vừa ngáp hết mười phút còn lại, chẳng nghe lọt gì nữa.
Chuông tan học vang lên, cả đám học sinh tức khắc hồi phục sức sống, nhao nhao dọn sách vở.
Bộ Thư đeo một bên quai cặp, sải bước ra khỏi lớp.
Sân trường lát gạch ngói màu vàng nhạt, bóng cây và người đổ ngoằn ngoèo, chen chúc đan xen.
Bộ Thư bỗng thấy một nam sinh cúi đầu đi phía trước đụng phải một bạn nam khác đang ôm chồng tập, làm tập vở rơi hết xuống đất.
Anh ấy giống như chẳng biết gì cả, tiếp tục bước đi như bay, dẫm lên cả một cuốn vở.
Trang giấy trắng in một dấu chân rất gai mắt.
"Này cậu kia! Đụng người ta sao không xin lỗi?" Nam sinh bị đụng tức giận lên tiếng.
Lữ Gia và một bạn nữ chạy tới phụ cậu ấy nhặt tập vở.
Thiếu niên kia vẫn làm ngơ, chẳng hề nán lại nửa bước.
Dáng đi thoăn thoắt đến là lạ lùng.
Bộ Thư bước lên tóm lấy vai của anh, nói: "Bạn này, cậu dẫm lên vở của người ta rồi, ít ra cũng nên xin lỗi một câu."
Tà dương loang lổ trên sân trường, cái bóng ngược nắng của hai người chồng lên nhau.
Bộ Thư phát hiện quyển sách trên tay đối phương chính là Tội ác và Hình phạt.
Anh từ từ ngẩng mặt nhìn cậu, trên sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, lông mi đã dày mà mắt còn nheo lại, làm tròng đen nhìn to hơn.
Óc văn học của Bộ Thư nên miêu tả đôi mắt ấy thế nào?
Đó là một đôi mắt có tròng đen đầy như thể tràn ra cả tròng trắng, giống như vực sâu thăm thẳm, như tạo hóa đã cắt một mảnh của vũ trụ để làm ra đôi mắt này.
Vô hình, vô hồn.
Không có gì cả.
Bộ Thư liếc nhìn phù hiệu trên ngực áo anh, chỉ kịp thấy tên lớp 12.
"Thứ gì vậy?" Anh mạnh tay hất cậu ra, giọng khào khào như bệnh nặng vừa dậy: "Cút đi.
Đồ dị dạng."
Bộ Thư bị mắng, sửng sốt ngơ ra.
Anh vẫn đi rất nhanh, thoắt cái đã hòa vào dòng người.
Lữ Gia khoác vai cậu: "Gì thế? Nói gì rồi mà tự nhiên đứng tồng ngồng?"
Bộ Thư hoàn hồn, vỗ vỗ trán trả lời: "Không có gì."
Cậu có chỗ nào quái dị hả ta? Hay trên mặt dính cái gì?
Cậu suy nghĩ không ra, bèn thắc mắc với Lữ Gia.
Cậu ta nghe xong liền đỏ chóe mặt vì giận dữ: "Cái loại gì vậy? Khi không lại mắng người khác như thế! Anh ta bảo vậy thì có khác nào mắng cậu là khuyết tật đâu? Ban nãy tớ mà biết thì đã chửi chết anh ta rồi?"
"Không sao, không sao.
Bạn đang đọc bộ truyện Gãy Cánh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gãy Cánh, truyện Gãy Cánh , đọc truyện Gãy Cánh full , Gãy Cánh full , Gãy Cánh chương mới