Năm giờ sáng, phố xá hãy còn vắng vẻ.
Cột đèn đường nhấp nháy hắt bóng trạm xe buýt xuống đường như cánh ve đang vỗ.
Bộ Thư chạy bộ từ xa tới, thấy dáng người mảnh khảnh đứng giữa đôi cánh đó, cái bóng đen đổ dài mang vẻ sắc nhọn.
Anh mặc đồng phục, có sơ vin và thắt lưng thít chặt vòng eo nhỏ gầy, đeo một chiếc túi quai chéo, cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn bảng điện tử hiện giờ xe buýt chạy.
"Đàn anh!" Cậu đến bên cạnh, thấy anh đang tra cứu bản đồ trên điện thoại.
Bộ Thư mặc áo thun và quần jean, đeo balo gọn nhẹ.
Mặc dù anh chưa nói cho cậu biết mình muốn đi đâu nhưng vì đi rất sớm nên cậu đoán là sẽ xa, suy nghĩ một tối bèn giắt theo túi y tế, một số loại thuốc thông thường và vật dụng lặt vặt.
"Ta sẽ đi đâu vậy anh?" Không biết anh tới lâu chưa, cậu thấy anh có vẻ mệt nên đỡ anh ngồi xuống ghế để mình bắt xe.
Mười phút sau xe buýt tới, hai thiếu niên ngồi ở ghế thứ nhất tính từ cửa đi xuống.
Chuyến xe sáng sớm vắng tanh, trên các cửa sổ có dán kiếng chống nắng nên trong xe âm u như hũ nút.
Nội thất đã cũ nhưng điều hòa lại lạnh ngắt.
Khi xe lăn bánh, Thẩm Hi Quang định vị điểm tới trên bản đồ cho cậu xem.
Bộ Thư ngạc nhiên: Xa quá! Tận phía đông của tỉnh giáp ranh.
Cậu lập tức lấy di động ra tra cứu tuyến xe, phát hiện ra mình phải chuyển thêm hai chuyến nữa, tổng quãng đường là tám mươi ba cây số.
Cậu chưa bao giờ đi xa thế này mà không có gia đình ngoài các chuyến ngoại khóa, tự nhiên nghĩ: anh ấy chắc không lừa bán mình đâu nhỉ?
Bộ Thư liếc qua, anh nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, mí mắt xụp xuống.
Cậu liền cầm áo khoác trong balo ra đắp kín vai và cổ cho anh kẻo lạnh.
Thẩm Hi Quang bị giật mình, rụt cổ như một đứa trẻ, mơ hồ nhìn cậu giây lát rồi lại nhắm mắt, rãnh gấp giữa hai đầu mày giãn ra.
Anh ngủ, cậu thức.
Ánh tinh sương le lói nhuộm áng mây trải dài trên bầu trời màu vàng ươm.
Bộ Thư nhìn ra ngoài cửa sổ chốc lát thì ánh mắt vô thức đáp trên khuôn mặt người bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên cậu tỉ mỉ quan sát anh ở khoảng cách gần thế này.
Da anh sáng mà tái nhợt, bờ mi đen dày như rẻ quạt đổ bóng mờ dưới bọng mắt xanh xao.
Cánh mũi gọn, môi hơi nứt, bợt bạt như dính vôi.
Biết miêu tả thế nào đây? Nói đẹp thì không hẳn, nói thường cũng chưa đúng...
Tia nắng vàng nhạt đáp lên gò má, đôi môi đó như tuyết đón thu về, nghịch lý mà có cảm giác đượm ý thơ.
Kỳ quặc, khó lý giải nhưng khiến người ta mong đợi.
Ý tưởng mơ hồ này khiến Bộ Thư lấy điện thoại ra, không suy nghĩ gì mà cứ thế chụp ảnh.
Mãi sau khi xuống trạm, cậu mới thấy hơi kỳ cục, chột dạ mua cho mình và đàn anh mỗi người một hộp sữa và bánh xốp.
Trong lúc đợi chuyến tiếp theo, hai người cùng ngồi ăn sáng.
Thẩm Hi Quang mặc luôn áo khoác của Bộ Thư, vừa cắn ống hút vừa nghiên cứu các thành phần trên bao bì bánh.
Bộ Thư thấy anh xem nó nghiêm túc quá nên bắt chước theo, nhàn rỗi đọc tên các chất hóa học trên bao bì.
Có lẽ vì nghe cậu chế tên linh tinh không nổi, anh quay đầu nhìn cậu, nhíu mày sửa lại cho đúng.
Bộ Thư chớp chớp mắt bảo: "Em vắt óc suy nghĩ từ sáng đến giờ, thật không ngờ câu đầu tiên anh nói với em lại là chất hóa học."
Thẩm Hi Quang quay đi, xé bao bì bánh xốp rồi từ từ ăn.
Chuyến thứ hai đi qua một con đường dài nằm giữa hai bên ao cá và đầm trồng sen.
Đang là mùa, lá xanh mướt, hoa tím hồng.
Cá quẫy sóng nước bập bềnh.
Xe buýt khá đông, Bộ Thư nắm tay vịn nhìn ra cửa sổ mở, gió cuốn theo hơi ẩm và mùi tanh nhẹ lướt qua chóp mũi cậu.
Xe đột ngột thắng gấp.
Thân mình cậu lắc lư, chợt trước ngực bị đụng vào.
Thẩm Hi Quang hơi giật mình, con ngươi tĩnh lặng nấp dưới bờ mi dày, dựa đầu vào lòng cậu ngủ tiếp.
Bộ Thư đứng yên không dám động đậy, cảm giác kỳ cục ủ trong lòng ngày càng căng ra, bầu không khí hâm hấp nóng.
Suốt một tiếng sau, cậu tỉnh như sáo nhưng lại không nhớ rõ trên đường có gì.
Cảnh vật dưới ánh nắng chói chang trở nên mờ ảo vì sức nặng trong lòng.
Chuyển qua chuyến thứ ba, Thẩm Hi Quang không ngủ nữa.
Tuy anh nhìn thẳng về phía trước nhưng ánh mắt trống rỗng, tâm trí có vẻ ở đâu đâu.
Hễ xe bóp còi hoặc có ai nói chuyện to tiếng là anh bị giật mình, hai vai rụt lại, sắc mặt lấm lét như một đứa bé đi lạc ở nơi xa lạ.
Bộ Thư thử vươn tay qua nắm lấy tay anh.
Cổ tay anh rất gầy, một tay cậu nắm lấy mà vẫn còn trống.
Ngoài xương ra vẫn là xương.
Anh khó hiểu nhìn cậu một lúc rồi nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, không rút ra.
Sau đó, Bộ Thư thấy anh vẫn bị giật mình nhưng thần sắc bình tĩnh hơn.
Cậu có cảm giác dường như...!đôi khi anh không nhận thức được không gian và thời gian của thực tại.
Nói một cách dân dã là linh hồn treo ngược cành cây, tuy nhiên bản thân anh có vẻ không kiểm soát được mức độ tập trung của mình.
Bộ Thư đỡ Thẩm Hi Quang đi xuống trạm, để anh ngồi xuống nghỉ rồi rút giấy lau mồ hôi trên trán anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Thẩm Hi Quang lấy bình nước giắt bên balo của cậu ra uống, khàn tiếng đáp: "Không sao."
Dưới bóng dương liễu, chim hót líu lo.
Khung cảnh ngoại tỉnh xanh mướt, mộc mạc, bò xe dặt dìu ở bên kia sông.
Bộ Thư ngồi xổm ôm cằm nhìn anh một chút, bỗng cười tủm tỉm: "Đây là lần đầu tiên em đi xa thế này với ai đó đấy.
Có cảm giác như đang trốn khỏi sự sầm uất của đô thị vậy." Đoạn vỗ đùi đứng dậy, sảng khoái vươn vai, "Thế? Chúng ta sẽ làm gì đây, đàn anh?"
Thẩm Hi Quang nheo mắt ngước nhìn.
Ánh nắng chói chang dát lên cậu thiếu niên hào quang như cát trắng bạc, ngọn tóc phất phơ trong gió như cỏ xanh mọc thẳng từ đất lên.
Anh chỉ tay về phía ngọn đồi xa xa: "Đi lên đó."
Bộ Thư rất ít khi có cơ hội đi về miền quê, tuy từng tham gia ngoại khóa nhưng chưa bao giờ có cảm hứng khám phá như lúc này.
Cậu mở balo lấy ra hai hộp sữa, cắm ống hút đưa cho anh, tươi cười: "Chúng ta cần nạp năng lượng."
Bổ sức xong, hai thiếu niên tiếp tục đi theo đường mòn tiến về ngọn đồi có mái chòi sau lũy chuối.
Nắng nôi trải dài khiến người ta mau mất sức.
Bộ Thư thấy anh chợt đứng lại chống tay lên gối, tóc mai bết sau gáy nhễ nhại mồ hôi.
"Anh mệt sao?" Cậu lo lắng dìu anh nép vào bóng râm gần đó, lấy nước cho anh.
Thẩm Hi Quang cúi đầu thở hào hển, khuôn mặt đỏ như gấc.
Bộ Thư sợ anh bị say nắng, vội tháo mũ trùm, áp tay kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.
Cậu nhớ mấy trăm mét vừa đi qua có một tiệm tạp hóa, liền nói anh chờ chút, nhanh chóng cầm ví chạy về hướng ngược lại.
Sau đó, cậu cầm nước, khăn ướt và một cái ô còn bọc kiếng trở về.
Bộ Thư căng ô che bớt nóng cho anh, vặn chai nước rồi ngồi bệt xuống lục balo tìm thuốc.
Song, Thẩm Hi Quang lại vung tay hất phăng chai nước cậu đưa đến đổ đầy ra đất, giận dữ quát: "Cậu đang lố bịch đấy!"
Đoạn anh chống nạng đứng dậy đi tiếp, đốt xương sống sau lưng nhấp nhô dưới lớp áo đồng phục ướt sũng.
Bộ Thư sững sờ rồi xách đồ đuổi theo anh.
Anh đột nhiên tức giận, tốc độ đi cũng tăng lên, nhìn thôi đã thấy gắng sức.
Bạn đang đọc bộ truyện Gãy Cánh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gãy Cánh, truyện Gãy Cánh , đọc truyện Gãy Cánh full , Gãy Cánh full , Gãy Cánh chương mới