Giáo viên thể dục gật đầu, tiếp tục xem thành tích kiểm tra thể chất lần này.
Lư Thanh Vận bên cạnh nghe lời này, mang tâm trạng nhìn qua sắc mặt của Quý Hoằng một chút, thấy y cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo cười.
Cô thay Lâm Dữ thở phào nhẹ nhõm.
Quý Hoằng đúng là rất rộng lượng nha...
Không hổ là người đàn ông mà Đoạn thần coi trọng.
Lư Thanh Vận đi lên trước, quan tâm tình hình Lâm Dữ.
Nhất thời bốn phía đều tập trung vào chuyện của Đoạn Từ cùng Lâm Dữ.
"Sao Đoạn thần sao lại đối xử tốt với Lâm Dữ như vậy ta?"
"Bạn cùng lớp mà, hơn nữa chuyện của Lâm Dữ cũng đặc thù nữa."
......
Lâm, Dữ!
Khóe miệng Quan Huyền Nhã tiu nghỉu xuống.
Cô ả mặc lại áo khoác, thu liễm đi tin tức tố, nhìn bạn cùng phòng nói:
"Nhân Nhân, tôi còn có chút mệt, muốn tới phòng y tế nghỉ ngơi một lát."
Lục Nhân Nhân cũng không nghĩ nhiều, liền đỡ Quan Huyền Nhã đi về phòng y tế.
Học sinh bình thường bắt buộc phải tới chỗ bác sĩ trực ban đăng ký để kiểm tra mới có thể lên tầng vào phòng để nghỉ ngơi.
Quan Huyền Nhã ngồi trước mặt bác sĩ trực ban, mặt không đổi sắc trả lời:
"Dạ, là say nắng."
"Choáng váng đầu, không sức lực, có chút muốn ói."
Bác sĩ trực ban nhìn sắc mặt Quan Huyền Nhã một chút, hỏi:
"Hiện tại cảm giác thế nào?"
Quan Huyền Nhã thấp giọng nói: "Vẫn còn rất khó chịu, muốn ngủ ạ."
Bác sĩ kiểm tra nồng độ tin tức tố của cô ả, cau mày nói:
"Nhiệt độ của em tăng, thuốc ức chế đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"
Quan Huyền Nhã gật đầu: "Trên người có mang ạ."
"Được, tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của em một tiếng."
"Lên tầng hai, vào phòng 201 nghỉ ngơi một lát đi."
"Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ."
Quan Huyền Nhã đi lên tầng hai, ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba.
Cô ả biết trên tầng có một phòng mà Đoạn Từ chuyên sử dụng.
Bước vào phòng 201, Quan Huyền Nhã nằm ở trên giường, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lục Nhân Nhân thấy cô ả không buồn ngủ, mở miệng nói:
"Đoạn thần đưa Lâm Dữ đi phòng y tế đã hai lần rồi, trước đây cậu ấy đâu có như vậy đâu."
"Cậu nói coi, không lẽ cậu ấy đã thật sự thích Lâm Dữ rồi?"
Quan Huyền Nhã như chặt đinh chém sắt nói: "Không thể nào, Lâm Dữ không có tin tức tố mà."
Đoạn Từ làm sao có thể xem trong một Omega tàn phế tới từ nông thôn chứ!
Lục Nhân Nhân thuận miệng nói: "Chắc không phải do Đoạn thần thích tin tức tố đâu?"
"Không thể nào."
Giọng Quan Huyền Nhã cao lên.
Nói xong cô ả mới ý thức thực tâm tình mình có chút kích động, vội vã chỉnh giọng thành ôn nhu, nói sang chuyện khác:
"Nhân Nhân, đầu tôi đau quá, có thể rót cho tôi một cốc nước không?"
"Được."
Lục Nhân Nhân đi đến rót nước, nhìn qua cửa sổ thì thấy Đoạn Từ từ phòng y tế rời đi.
Nàng nhìn Quan Huyền Nhã nói: "Ôi, Đoạn thần đi rồi kìa."
Quan Huyền Nhã cúi đầu uống nước, nhếch miệng lên:
"Cậu ấy và Lâm Dữ không liên quan, sao có thể sẽ ở lại bồi cậu ta chứ."
"Cũng đúng," Lục Nhân Nhân gật đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp của Quan Huyền Nhã, hâm mộ nói, "Huyền Nhã cậu nếu Đoạn thần yêu thích, hắn nhất định cũng sẽ tới với cậu."
Quan Huyền Nhã cười cười: "Hiện tại tôi chỉ muốn học tập cho giỏi, thi lên đại học."
"Nhân Nhân, bài tập của cậu không phải chưa làm xong sao, cậu mau trở về phòng học đi."
Lục Nhân Nhân do dự nói: "Một mình cậu không sao chứ?"
"Cơm tối phải làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu," Quan Huyền Nhã cười nói, "Bây giờ tôi không đói bụng, không muốn ăn thứ gì cả."
"Được, vậy tôi đi trước đây."
Sau khi Lục Nhân Nhân đóng cửa, Quan Huyền Nhã liền từ trên giường ngồi dậy, đi tới trước cửa sổ.
Chờ khi tận mắt thấy Lục Nhân Nhân rời đi, cô ả mới đi đến lầu ba, đẩy của gian phòng kia ra.
Bên tai vang lên tiếng bước chân nặng nề, Lâm Dữ chui vào chăn lầm bầm nói:
"Đừng ầm ĩ."
Nhìn thấy áo khoác trong tay Lâm Dữ, mặt Quan Huyền Nhã vặn vẹo, cô ả đi tới kéo chăn ra.
"Lâm Dữ, tao con mẹ nó đã nói với mày như thế nào hả?"
Lâm Dữ mờ mịt mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt tràn ngập đố kị của Quan Huyền Nhã.
Giọng nói cô ả sắc nhọn, hoàn toàn không hề giống bộ dạng ôn nhu hiền thục kia.
"Có phải mày không muốn học ở trong nhất trung nữa không?!"
Lâm Dữ vốn có chút đau đầu, nghe thấy giọng của cô ả đầu lại càng đau, nghiêm mặt nói:
"Cậu có thể đi ra ngoài không?"
Quan Huyền Nhã cười lạnh: "Mày sử dụng bộ dạng này để câu dẫn Đoạn Từ và Lư Thanh Vận sao?"
"Muốn dụ dỗ người trong thành phố để ở lại đây sao? Cả tin tức tố mày cũng không có, đến Beta cũng nhìn không lọt mày đâu. "
Lâm Dữ xoa xoa con mắt, từ từ tỉnh lại:
"Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều yêu thích cậu."
Quan Huyền Nhã bị nghẹn một câu, biểu tình càng kém hơn.
Nghĩ đến Lâm Dữ là tên nhà quê, căn bản sẽ không có người tin chuyện hoang đường của cậu ta, Quan Huyền Nhã lại càng điên, nói ra những câu đều là thô tục:
"Dm mày, mày thiếu ch*ch lắm à?"
"Mày nghe không hiểu tiếng người đúng không? Hay là, ngày mai tao liền cho tất cả mọi người biết mày là thứ đê tiện khắp nơi đều muốn câu dẫn Alpha..."
Miệng cô ả đầy lời lẽ thô tục "Mẹ mày, ba mày", mặt Lâm Dữ càng ngày càng khó xem:
"Có còn cần lưỡi nữa không?"
"Một tên nghèo kiết xác như mày mà còn dám uy hiếp tao à?"
Lửa giận Quan Huyền Nhã dâng lên, giơ tay phải đánh Lâm Dữ:
"Con mẹ nó mày xứng sao?!"
Lâm Dữ nắm chặt tay Quan Huyền Nhã, còn không dùng lực thì đã nghe thấy tiếng xương cổ tay của cô ả gãy vỡ vang lên.
Cậu ngẩn người: "Cô..."
Ăn vạ sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Dữ: Tôi hoài nghi cậu đang ăn vạ, hơn nữa tôi cũng có chứng cứ
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!