Ăn cơm xong, Lam Tiểu Sí cùng Vi Sinh Từ trở lại Xích Vi trai
Bộ Hàn Thiền cũng đi theo, sai người trải chăn, thêm than, ân cần hầu hạ. Lúc gần đi còn thiện ý nhắc nhở “Thiếu chủ ở ngay phòng bên cạnh, đêm dài tuyết dày, Lam cô nương nên nghỉ ngơi sớm, đừng đi lung tung” Tiểu nha đầu, ngươi và Thiếu chủ nhà ta rốt cuộc đã tiến triển tới mức nào rồi? Nếu tối nay ngươi lén qua bên đó, ta sẽ làm bộ như không biết nha
Lam Tiểu Sí vui vẻ nói “cảm ơn Hàn Thiền thúc thúc”
Bộ Hàn Thiền lui ra ngoài, nhìn thoáng quan phòng bên cạnh, không che giấu được vui sướng
Lam Tiểu Sí tựa vào đầu giường, cuộn người trong chăn, bằng vào công lực của nàng lại không nghe được âm thanh gì từ phòng bên cạnh, ngay cả tiếng hít thở của Vi Sinh Từ. Nàng gõ gõ vách tường, hỏi “Tiểu Từ, ngươi ngủ rồi sao?”
Vi Sinh Từ nhỏ giọng đáp lại “không có”
Lam Tiểu Sí kê môi vào tường, nhỏ giọng hỏi “vì sao ngươi còn chưa ngủ?”
“Vì ngươi đang nói chuyện”
“Vậy ngươi muốn nghe ta nói chuyện hay là muốn ngủ?”
“Nghe ngươi nói chuyện?”
“Vì sao lại muốn nghe ta nói chuyện?”
“Thích nghe thanh âm của ngươi”
“Vậy ngươi có muốn qua đây nghe ta nói chuyện không?” Thật đáng yêu, thật muốn dụ dỗ cục cưng thuần khiết này làm chút chuyện tà ác
“Có thể chờ một chút không?”
“Vì sao? Ngươi không muốn qua đây sao?” Âm thanh Lam Tiểu Sí cực kỳ đáng yêu
“Chờ cha ta đi đã”
Lam Tiểu Sí vùi đầu vào chăn, hoàn toàn câm nín. Ngươi có ngốc hay không, cha ngươi ở đó mà giờ mới nói?
Vi Sinh Kỳ ngồi trước bàn cũng biết nói gì, không biết nên giận hay cười. Nhưng Lam Tiểu Sí không nói chuyện, Vi Sinh Từ cũng không lên tiếng, hai phụ tử liền rơi vào trầm mặc. Hồi lâu, Vi Sinh Kỳ mới lên tiếng “ngày mai ngươi đi bái tế nương ngươi đi”
Vi Sinh Từ hai vai run lên, trước mắt là một vung tối đen, giống như quay trở lại đêm hôm đó, hắn mở to hai mắt nhìn máu bắn tung tóe trên tường, mà trong tay hắn còn cầm thủ cấp của mẫu thân, cách đó không xa là thi thể không đầu của nàng. Tay hắn run lên, thân thể cũng run rẩy kịch liệt
Vi Sinh Kỳ nói “ta biết chuyện này rất khó chịu đựng nhưng ngươi đã trưởng thành”
Vi Sinh Từ liên tục lui về phía sau, thầm nghĩ: ta không muốn lớn lên, ta hi vọng mình chết vào năm bảy tuổi, ta không muốn lớn lên. Hai mắt hắn đỏ bừng
Vi Sinh Kỳ vội đè tay hắn lại, vận công ổn định tâm tình của hắn “Tiểu Từ, bình tĩnh một chút” Nhưng lại bị Vi Sinh Từ hất tay hắn ra, hắn vội dùng truyền âm nhập mật nói “bằng hữu của ngươi ở ngay bên cạnh, ngươi không muốn dọa nàng, đúng không?”
Vi Sinh Từ nặng nề thở dốc nhưng không giãy dụa nữa, nội lực của Vi Sinh Kỳ chạy vào thân thể của hắn, đợi hắn ổn định cảm xúc, mới nói “ngươi không thể cứ luôn trốn tránh”
Vi Sinh Từ không đáp lại, Vi Sinh Kỳ cũng đã quen với thái độ này của nhi tử. Nhưng đây mới là nguyên nhân hắn lo lắng, Vi Sinh Từ mắc bệnh điên đã mười hai năm đến giờ chưa lành, mỗi khi cảm xúc kích động, hai mắt liền xung huyết, thần trí thất thường, lâm vào cuồng loạn, nhưng nhi tử lại là kỳ tài học võ, suốt mười hai năm bị giam cầm đã dồn hết tinh lực vào võ học, trước kia nhi tử phát cuồng, hắn có thể khống chế, về sau là dần cố hết sức, cho đến một hai năm nay càng thêm khó khăn. Khi nhi tử ở trong thạch lao phát điên,không ai biết được, Vi Sinh Kỳ đương nhiên không để cập với ai, cứ để mặc hắn phát tác, đợi hắn hao hết thể lực sẽ chậm rãi bình tĩnh lại nhưng nhìn mức độ thạch lao bị phá hỏng, thật không dám tưởng tượng nếu lúc đó có vật sống ở cạnh hắn thì hậu quả sẽ thế nào. Thế nhưng lúc này nhi tử đã cố điều cố kỵ, như vậy tốt hơn nhiều, ít nhất hắn sẽ biết khống chế tâm tình của mình
Vi Sinh Kỳ nói “chuyện lần đó là do ngươi sinh bệnh, mẫu thân ngươi sẽ không trách ngươi, bởi vì nàng yêu ngươi nhất. Tuy rằng ta rất đau khổ nhưng ta là phụ thân ngươi, dù đau lòng thế nào cũng không thể hận ngươi cả đời. Nhưng mà Tiểu Từ, nếu Lam cô nương thấy ngươi phát bệnh, chưa chắc nàng chịu ở cạnh ngươi. Ngươi như vậy sẽ dọa nàng, thậm chí sẽ giết chết nàng. Cho nên, ngươi biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?”
Tay phải của Vi Sinh Từ run lên, lúc trước cũng chính cánh tay này đã lấy đầu mẫu thân. Nàng luôn tươi cười ôm lấy hắn, hôn hắn, đút hắn ăn cơm, mặc quần áo xinh đẹp nhất cho hắn. Hắn cố gắng đè lại tay phải của mình, chậm rãi vận công bình ổn nhịp tim cuồng loạn
Vi Sinh Kỳ lại nói “cha đi đây, nếu ngươi không quen,có thể đế nàng đến đây cùng ngươi nhưng dù sao các ngươi cũng chưa thành thân, không thể quá mức thân mật. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi tốt, ngươi thích ai, cha đều ủng hộ” Nói xong hắn vỗ vai Vi Sinh Từ, mở cửa đi ra ngoài, còn cố ý gia tăng cước bộ, lúc đóng cửa cũng dùng sức hơn
Đợi tiếng bước chân hoàn toàn đi xa, Lam Tiểu Sí mới thò đầu ra khỏi ổ chăn, hỏi “cha ngươi đi rồi?”
Vi Sinh Từ ngồi trên giường, cực lực áp chế bản thân đang run rẩy. Hắn dùng hết toàn lực mới có thể làm cho thanh âm của mình vững vàng như bình thường “ừ”
“Vậy ngươi có muốn qua đây không?”
“Ta, ta muốn đi ngủ” Nhìn tay phải lạnh lẽo trắng mịn, hắn vẫn cảm thấy huyết tinh mười hai năm qua chưa hề mất đi. Hắn vùi đầu vào lòng, thầm nói: không, đừng tới đây, ta sợ hãi
“Ngươi sao vậy?”
Vi Sinh Từ đáp “không có”
Lam Tiểu Sí đứng lên, khoác áo khoác đi ra ngoài, gõ cửa phòng Vi Sinh Từ, nói “mau nói tiến vào đi, ta sắp bị đông chết rồi”
Vi Sinh Từ đành phải nói “tiến vào”
Lam Tiểu Sí vừa bước vào đã dúi hai tay vào lòng Vi Sinh Từ
Quả nhiên là lạnh nhưng cũng rất thơm, mang theo hương thơm mát lạnh thấm vào ruột gan, làm cho người ta thả lỏng, tất cả cảm xúc mãnh liệt đều trở nên bình tĩnh. Vi Sinh Từ chà xát đôi tay non mịn bé nhỏ đưa đến bên môi, hà hơi sưởi ấm cho nàng
Lam Tiểu Sí cười nói “ta buồn ngủ, ta muốn ngủ”
Vi Sinh Từ vội lấy chăn bao lấy nàng, để đầu nàng gác lên hõm vai hắn. Hơi thở ôn nhuyễn làm người ta an tâm. Hắn đưa tay phải lên, muốn sờ đầu nàng nhưng lại thả xuống, đổi thành tay trái. Mái tóc nàng mễm nhẵn, giống như cả người nàng, mềm mềm thơm thơm. Hắn dựa vào nàng, nhắm mắt, cả đêm ngủ sau không mộng mị
Bạn đang đọc bộ truyện Giang Hồ Tiểu Hương Phong tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giang Hồ Tiểu Hương Phong, truyện Giang Hồ Tiểu Hương Phong , đọc truyện Giang Hồ Tiểu Hương Phong full , Giang Hồ Tiểu Hương Phong full , Giang Hồ Tiểu Hương Phong chương mới