Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 21: 21


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thang Nghê thương lượng với Giải trí Bách Du cả buổi chiều, công ty đối phương khó chơi y như thuốc cao trên da chó, bên này vừa chửi một câu, bọn họ liền nói một câu. Còn kiên quyết thi hành chính sách “Ba không”: không thừa nhận, không làm sáng tỏ, không phụ trách, tỏ ra vẻ “Cắn Triệu Thính Khê không tha.”

Nhưng đáng giận hơn chính là đối phương còn nói bóng gió với Thang Nghê: các anh giúp chúng tôi dẫn dắt người mới, đợi người mới của chúng tôi nổi tiếng thì có thể cho các anh cọ nhiệt.

Tôi cọ ông nội cậu!

Cái đầu trọc của Thang Nghê tức đến bốc khói, hung hăng cắt điện thoại của đối phương.

Không lâu sau, bộ phận quan hệ xã hội của thương hiệu K cũng gọi đến. Lời ra lời vào hy vọng hai nhà có thể giải quyết mâu thuẫn trong hòa bình, không cần phải quá ầm ĩ, bằng không ảnh hưởng đến tiêu thụ của thương hiệu, bọn họ chỉ có thể buộc phải đổi người đại diện mới.

Thang Nghê bực bội cười. 

Lúc đó đồng ý cùng làm đại diện với một người mới không có danh tiếng gì, bọn họ đã nhượng bộ rồi, thật sự là người lương thiện bị người khác bắt nạt, hiện giờ thương hiệu lại còn có thể uy hiếp bọn họ.

Muốn đổi thì đổi đi, xem thử ai tổn thất nhiều hơn

Thang Nghê lập tức gọi điện cho phòng pháp vụ của công ty, chuẩn bị thư luật sư, khởi tố Bách Du và phòng làm việc đầu tiên tung ra tin tức.

Hơn mười một giờ đêm, Thang Nghê xua xua tay, "Được rồi, được rồi, hủy tất cả đi, mẹ nó không quan hệ công chúng gì nữa, chúng ta trực tiếp khởi tố."

Kinh Kinh, Kim Kỳ và hai người quản lý khác của phòng quan hệ công chúng nhìn nhau, vẻ mặt bối rối.

Thang Nghê nhìn Triệu Thính Khê nói: "Em cũng nhanh nghỉ ngơi đi, nên làm gì thì làm."

Mọi người nhanh chóng đi hết.

Bên ngoài mưa rất lớn, cơn mưa tầm tã rơi trên mặt kính thủy tinh, có thể mơ hồ nhìn thấy nhánh cây trong tiểu khu bị gió thổi đến cong cong nghiêng nghiêng.

Từ Thanh Xuyên chắc là không đợi cô ở thư viện nhỉ, Triệu Thính Khê đứng trước cửa sổ, có chút bất an suy nghĩ.

Ngày mai vốn là phải đi quay chương trình, nhưng tình huống bây giờ cô chắc hẳn là không đi được rồi.

Bỗng dưng nghĩ đến câu hỏi của Từ Thanh Xuyên lúc trước cô có nhớ các bạn học hay không, Triệu Thính Khê cảm thấy rất buồn cười, đã lâu không ở chung với mọi người, quả thật lại nhớ bọn họ.

Không biết mưa đã rơi bao lâu, lúc Triệu Thính Khê tỉnh lại ngoài cửa sổ trời đã trong xanh.

Trong phòng khách có tiếng người đi lại, cô ra ngoài thì phát hiện Kinh Kinh đang bưng một dĩa trái cây lên bàn ăn.

"Chị tỉnh rồi," Kinh Kinh vui vẻ sáp lại gần rồi nói: "Em nghĩ cả rồi, mười phút nữa mà chị không ra thì em sẽ vào gọi chị đó!"

Triệu Thính Khê khó hiểu, "Sớm như vậy gọi chị làm gì?"

Kinh Kinh: "Đi học đó, hôm nay quay chương trình mà."

Triệu Thính Khê một mặt mù mờ, Kinh Kinh kéo cô ngồi xuống bên bàn ăn, thần thần bí bí nói: "Hơn ba giờ tối ngày hôm qua, tất cả tin đồn trên mạng của chị và Lâm Hàn Phi đều bị xóa rồi, phòng làm việc ban đầu tung ra tin tức kia cũng ra mặt làm sáng tỏ, bây giờ bài đăng xin lỗi còn đứng đầu Weibo đó."

Triệu Thính Khê hơi hơi há miệng, kinh ngạc nói: "Thang Nghê làm cái gì rồi? Ngày hôm qua bọn họ không phải còn kiên quyết không phối hợp sao?"

Kinh Kinh nhún nhún vai, "Thang tổng chưa làm gì hết, về nhà ngủ một giấc, nửa đêm đi uống nước thì phát hiện mọi chuyện đều được giải quyết rồi."

Triệu Thính Khê: “.....” Cực kỳ sợ hãi.

Kinh Kinh thúc giục: "Ăn nhanh đi Khê Khê, tài xế đã đợi chị dưới lầu rồi."

    **

Môn thiên văn học cơ bản ngày hôm nay không khí rất áp lực.

Giáo sư Từ trước nay không điểm danh, vừa mới lên lớp đã bắt đầu điểm danh, không đến sẽ bị trừ một nửa điểm chung.

Các học sinh trong lớp đang âm thầm vui mừng thì lại thấy Từ Thanh Xuyên cầm phấn viết xoẹt xoẹt trên bảng đen, sau hơn mười phút đã lấp đầy nửa bảng.

Đây là một đề tính toán tổng hợp thiên văn kết hợp với vật lý, chỉ đề bài thôi đã phải đọc rất lâu rồi.

Từ Thanh Xuyên gõ gõ bảng đen nói: "Ôn lại một chút nội dung đã học trước đó, cho mọi người hai mươi phút để làm đề trên bảng."

Câc bạn học tôi nhìn cậu, cậu lại nhìn tôi, lấy giấy bút ra bắt đầu tính toán.

Người quay phim đảo qua mặt bàn của vài vị khách mời.

Trì Dịch viết ba dòng rồi đóng nắp bút lại.

Triệu Thính Khê viết được hai công thức.

Ngược lại trên giấy của Đái Phỉ đầy ắp chữ, nhìn kỹ lại thì ra cô gái này đang chép lại đề.

Kế Tinh Dã viết "Giải:" rồi dừng bút.

Phúc Tuấn Hi vẽ bức tranh về một cô gái tóc đuôi ngựa ở bàn trước.

Đạo diễn La: "....Đoạn này đừng phát."

 Trên bục giảng, Từ Thanh Xuyên giơ tay nhìn đồng hồ, gõ gõ mặt bàn nói: "Hết giờ rồi. Mời một bạn lên bảng một chút để viết cách giải." 

Toàn bộ sinh viên rụt đầu lại, lẩm nhẩm thần chú “Không nhìn thấy em”.

  Từ Thanh Xuyên đảo mắt xuống dưới, cầm lấy bảng điểm danh suy nghĩ : "Lâm Hiểu Phong."    

Nam sinh tên Lâm Hiểu Phong run rẩy đứng dậy, "Thưa thầy, em vẫn chưa nghĩ ra."  

Từ Thanh Xuyên đảo mắt qua cậu ta một cái, cúi đầu chấm lên sổ điểm danh nét, “Trừ điểm chung, hoặc là hai mươi cái hít đất, chọn một cái.”  

Còn có loại hoạt động như vậy sao?       

Lâm Hiểu Phong khóc thút thít, “Hít...Hít đất.”  

Từ Thanh Xuyên gọi người tiếp theo, "Lâm Tử Kiệt."

Một nam sinh mập mạp đứng lên: "Thưa thầy, em vẫn chưa làm xong."    

Từ Thanh Xuyên hướng cậu ta hất hất cằm: “Chọn một cái.”

Lâm Tử Kiệt không chút do dự: "Hít đất ạ." 

Từ Thanh Xuyên tiếp tục gọi: "Lâm Trí."

Bạn đang đọc bộ truyện Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên tại truyen35.shop

Một nam sinh cao ráo ở phía sau yên lặng đứng lên, yên lặng đi đến trước bục giảng, yên lặng đến gần Lâm Hiểu Phong và Lâm Từ Kiệt bắt đầu hít đất.

Từ Thanh Xuyên lại nhìn lướt qua sổ điểm danh, hắng giọng nói: "Mọi người ngẩng đầu lên xem đề này một chút…"

"Ôi ông trời ơi, sợ chết mình rồi " một nam sinh phía sau thở phào một hơi, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Không gọi tên nữa chứ."

Bạn học bên cạnh "Ừ" một tiếng, nói tiếp: "Chắc là không gọi nữa, lớp chúng ta chỉ ba người họ Lâm.”

Lúc nghỉ giữa giờ Đái Phỉ bắt lấy Triệu Thính Khê hỏi: "Tin tức ngày hôm qua rốt cuộc là chuyện gì vậy, gọi điện thoại cho cậu thì cậu tắt máy, sợ chết mình rồi." 

Kế Tinh Dã đột nhiên ngẩng đầu, "Đúng vậy đúng vậy, chị Khê Khê, rốt cuộc chuyện là thế nào?"    

Phúc Tuấn Hi tiếp lời, "Haiz, khẳng định là bị ghép CP để lăng xê, Giải trí Bách Du Phó Đức Hạnh kia chắc chắn sẽ không bỏ qua một khối thịt mỡ như bạn học Triệu đâu."

 Đái Phỉ trừng hắn một cái, "Cậu cũng biết!"

Triệu Thính Khê bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Cậu đừng nói nữa, cậu ấy thực sự nói đúng rồi."    

Phúc Tuấn Hi dương dương tự đắc liếc Đái Phỉ, kết quả lại bị Đái Phỉ trợn mắt.

  

Trì Dịch hỏi: "Rắc rối đều đã giải quyết cả rồi chứ, có gì cần hỗ trợ thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào."

"Hình như tất cả đã được giải quyết rồi," Triệu Thính Khê cười cười, "Chỉ trong một đêm."

 Thang Nghê gọi điện thoại đến, Triệu Thính Khê ra ngoài nghe máy.

Tốc độ nói của Thang Nghê khó có khi được thả lỏng, trong giọng nói còn mang theo chút thỏa mãn: "Chuyện tối qua Kinh Kinh nói với em rồi chứ? Cơ bản thì đã giải quyết hết rồi, vừa nãy thương hiệu K báo cho anh, đại ngôn của Lâm Hàn Phi bị hủy. Bộ phận quan hệ công chúng của K cứ xin lỗi chúng ta mãi, nói có thời gian thì gọi em cùng tụ tập!"    

"Xong việc là tốt rồi," Triệu Thính Khê thở phào một hơi, "Tuy rằng thưa kiện thì tỷ lệ thắng của chúng ta rất cao, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thời gian và tinh lực của chúng ta, bây giờ xem như là kết quả tốt nhất rồi. Nhưng mà đại quản lý Thang, em rất tò mò anh làm như thế nào đó?"   

“Có thể là tính cách của anh có sức hấp dẫn đặc biệt khiến bọn họ tự biết xấu hổ.” Thang Nghê nói.

 Triệu Thính Khê: “Tại sao lại là sự hấp dẫn từ tính cách của anh? Giành vị trí trung tâm của bác gái khiêu vũ ở quảng trường sao?”

“Xùy xùy xùy!”, Thang Nghệ bị lộ tẩy lập tức quát, “Triệu Thính Khê, chút chuyện đạp đổ hình tượng này em nhai đi nhai lại bao nhiêu năm rồi vẫn còn thú vị sao?”

Triệu Thính Khê cười rộ lên.

Thang Nghê nghiêm túc lại, "Việc này quả thật không phải do anh xử lý? Thư luật sư của chúng ta còn chưa gửi đi mà đối phương đã kinh hãi rồi." Anh ta suy nghĩ rồi nói tiếp: "Có khả năng là quan hệ của bên Cửu Nghiệp, dù sao thì bây giờ em đang tham gia chương trình của bọn họ, danh tiếng không tốt cũng ảnh hưởng đến chương trình.'

Triệu Thính Khê hiểu rõ, "Vậy được, đợi lát nữa em đi hỏi đạo diễn La, đặc biệt cảm ơn bọn họ một chút.”  

Triệu Thính Khê tranh thủ lúc không quay phim mang cho đạo diễn La chai nước.

La Giang giống như một người thông suốt, "Cô gái nhỏ, tìm chú có việc gì sao?

Triệu Thính Khê có chút ngượng ngùng, chớp chớp mắt nhìn ông không nói gì.

La Giang không chịu được nữa, “Được được được, chú sai rồi, chú sai rồi.”

Triệu Thính Khê tủm tỉm tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn La, chính là tin tức ngày hôm qua của cháu và Lâm Hàn Phi chú thấy rồi chứ?"

La Giang gật gật đầu.

Triệu Thính Khê thấy ông không có phản ứng gì, lại hỏi: "Vậy có phải bên Cửu Nghiệp các chú xử lý giúp hay không ạ?"

La Giang chau mày, "Chuyện này quả thật chú chưa nghe nói. Nhưng chú có thể khẳng định không phải tổ tiết mục chúng ta ra mặt đòi lại công bằng đâu." Ông nghĩ nghĩ nói tiếp: "Nhưng trong giới này có thể kìm hãm được Bách Du, Cửu nghiệp có thể coi là một trong số đó. Nói không chừng là lãnh đạo cấp cao quyết định, cái này thì chú không xác định được."

"Là vậy ạ." Triệu Thính Khê mím môi.

La Giang lại nói tiếp: "Haiz, dù sao chuyện cũng đã qua, nghĩ nhiều như vậy làm gì, quay chương trình cho tốt, về sau cách xa tiểu nhân một chút."

Triệu Thính Khê gật gật đầu, tâm trí đầy hoài nghi trở về phòng học.

Sau giờ học, Triệu Thính Khê bảo nhóm Đái Phỉ đi trước, cô rề rà thu dọn sách vở.

Các bạn học trong phòng đều đi cả rồi, cô mới chậm chạp đi đến trước bục giảng.

Từ Thanh Xuyên nhìn thoáng cô một cái, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu.

"Chuyện đó…" Triệu Thính Khê suy nghĩ phải mở lời như thế nào, "Ngày hôm qua em có việc, anh không đến thư viện chờ em chứ?"

"Không đến." Từ Thanh Xuyên ngước mắt, rồi hắng giọng bổ sung: "Ngày hôm qua tôi có việc, cũng không kịp báo với em một tiếng."

Triệu Thính Khê rủ mi, không biết tại vì sao mà trong lòng có chút trống trải. Cô lo lắng cả một đêm, kết quả Từ Thanh Xuyên vốn không đến.

Từ Thanh Xuyên tranh thủ nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế, hẹn hò với tiểu thịt tươi không vui sao?”

Triệu Thính Khê phản ứng một hồi lâu thì mới nhớ anh đang nói đến Lâm Hàn Phi. Cô không được tự nhiên, không đáp mà hỏi lại: “Thầy Từ thì sao? Không đến thư viện cũng là đi hẹn hò sao?”

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Từ Thanh Xuyên đặt trên bục giảng rung nhẹ. Anh cầm lên mở khóa, là Wechat Lý Dật Kha gửi đến: Anh Từ, chuyện của cô Triệu đã xử lý xong theo phân phó của anh.

Từ Thanh Xuyên gửi lại một câu cảm ơn.

Bên kia rất nhanh đã trả lời lại: Tôi đây là làm công cho anh, xin anh đừng khách sáo với tôi.

Từ Thanh Xuyên cong khóe môi, bỏ lại điện thoại vào trong túi.

Triệu Thính Khê hơi chau mày, vừa rồi trong lúc vô tình cô hình như thoáng nhìn thấy tên Lý Dật Kha, đó không phải là tổng giám đốc điều hành của Cửu Nghiệp sao?

Nhưng nghĩ lại, Từ Thanh Xuyên là một giáo viên đại học làm sao có quan hệ với người của Cửu Nghiệp, cô lắc lắc đầu, nhất định là mình hoa mắt rồi.Đang nghĩ ngợi thì một chiếc điện thoại xuất hiện trước mắt.

Từ Thanh Xuyên đặt điện thoại của anh trong lòng bàn tay hỏi: “Muốn xem không? Tin nhắn đối tượng hẹn hò của tôi gửi tới.”

Triệu Thính Khê: “...”

Tác giả có lời muốn nói: Hoan nghênh đón xem “Trận PK lớn của hai bạn nhỏ trường mẫu giáo”.

---------------

Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình thời gian qua. Vì gần đây đa phần mình không truy cập được truyenwiki1.com, ảnh hưởng đến việc up chương mới, nên mình quyết định sẽ up ở Wordpress nha. Mình sẽ đính kèm link ở đây, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nha~.

https://chocopieyogurt.wordpress.com/2021/09/21/giao-su-tu-nho-mai-khong-quen/



Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên, truyện Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên , đọc truyện Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên full , Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên full , Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top