*Trong chương này có một số từ ngữ liên quan tới game PUPG mà editor không chơi game nên không hiểu rõ lắm.
Có thể sẽ dịch không đúng lắm, mong các bạn bỏ qua.
Khu vực R trung cũng là tấc đất tấc vàng, toàn bộ sân thể dục của trường chỉ cách đó 200 mét, khu dạy học, sân vận động, thư viện tập trung lại với nhau.
Chung quanh tầng nhà san sát, ít nhất đều là 30 tầng trở lên, R trung bị vây quanh ở ở giữa, giống như một thung lũng trên núi.
Cậu chạy mấy tầng, giảm tốc độ khi đến gần lớp học, hít thở một vài hơi trước khi đi vào bằng cửa sau.
Theo sơ đồ phân chia khu vực lớp học, cậu đang ngồi ở khu VIP dành cho kỳ nghỉ hè cuối cấp.
Không dễ dàng gì đối với cậu để thu xếp một nơi cho một học sinh chuyển trường.
Từ Kiến Trừng còn chưa có tới, thực tốt, mình không phải người cuối cùng.
Hà Tự đem cặp sách treo ở trên lưng ghế, dựa vào mặt sau của ghế, đặt mông ngồi vài ghế, tiếng chuông tự học vang lên.
Trong phòng học vẫn như cũ nhao nhao như cái chợ bán thức ăn.
"Cậu đã đọc xong chương về đại số sao."
"Không! Tôi quên mất!"
"Cậu đã làm bộ bài kiểm tra thực tế IELTS học thuật ở đâu?"
"Tôi đã không làm một vài bài báo cáo ngay từ đầu."
"Tối hôm qua, tôi xem chương điện từ của đề thi Olympic Vật lý, hơi khó"
"Cậu xem của ai?"
"Trình giáo sư"
......
"Im lặng, im lặng!" Giáo viên Ngữ Văn hô hai tiếng, mà ngay cả hai tiếng này cũng quá là ôn nhu.
R trung là thiếu giáo viên sao? Thế mà lại tìm giáo viên Ngữ Văn đảm đương làm chủ nghiệm lớp khoa học tự nhiên thực nghiệm, hơn nữa giáo viên Ngữ Văn vẫn là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp, thật là kỳ quái.
Hà Tự tai trái nghe mọi người nói chuyện phiếm, tai phải nghe chủ nhiệm lớp ở trên nói chuyện, bàn tay tiến vào cặp sách mò lấy ra một quyển sách giáo khoa Ngữ Văn đặt nằm trên trên bàn.
"Chúng ta hôm nay tự học nhiệm vụ là học thuộc lòng bộ 《 manh 》, thời gian bài thi hàng tháng sẽ có bài này."
Phía dưới đồng học vừa nghe đến hai chữ bài thi là một mảnh tiếng kêu than dậy trời đất, ý đồ cò kè mặc cả ít bài một chút.
"Đây là đầu vào bắt buộc cho kỳ thi tuyển sinh đại học."
Ngay khi tôi nghe nói rằng kỳ thi tuyển sinh đại học là bắt buộc, giọng nói than vãn bên dưới đã thấp hơn một chút.
Mọi người bắt đầu lật tung các cuốn sách để tìm văn bản.
Hà Tự cũng đi theo để tìm, chính là tìm nửa ngày cũng chưa tìm được 《 manh 》 ở đâu, cậu duỗi thẳng eo xem xét mặt sách giáo khoa của nữ sinh trước mắt học, mới phát hiện mình căn bản không lấy sách giáo khoa này.
Quên đi, dù sao trước kia cậu đã từng học thuộc lòng, đều giống nhau.
Hà Tự dùng cánh tay gối đầu, bắt đầu xem chuyện xưa ở mặt sau của sách giáo khoa.
Người ta nói mùa xuân thiếu ngủ, mùa thu thiếu giấc ngủ trưa, mùa hè thiếu ngủ, quanh năm không ngủ được.
Mặc dù tối hôm qua cậu đã đi ngủ sớm, nhưng đến một hai giờ cậu mới chợp mắt.
Càng đọc sách giáo khoa, chữ càng mơ hồ, quên mất, dù sao tự học Ngữ Văn cũng ngủ quên rồi, sáng nay tự học cũng không tệ, không tệ...
Lúc Hà Tự chuẩn bị khép hai mắt lại thì thấy Từ Kiến Trừng đeo cặp sách nhẹ nhàng đem ghế dựa kéo ra ngồi xuống, trong lòng có một đợt nóng lên, toàn thân lạnh lẽo bị ép lại một chút.
Hắn nhìn Hà Tự liếc mắt một cái, nhân tiện còn giúp Hà Tự cất túi đựng bút sắp bị rớt xuống.
"Cảm ơn." Hà Tự mơ hồ nói, quay đầu ngủ tiếp.
Giữa tiết giáo viên chủ nhiệm lớp đã tới một lần, hỏi Hà Tự làm sao vậy? Hà Tự nghe rõ ràng, nhưng chính là dậy không nổi.
Lúc này ngủ thoải mái đến như vậy, chính là có người cầm đao đặt trên cổ Hà Tự, cậu cũng dậy không nổi.
Từ Kiến Trừng nói với chủ nhiệm lớp là Hà Tự không thoải mái, giáo viên thấy thế cũng tin, đến bản thân cậu cũng không tin, nhưng cậu không quản được nhiều như vậy, chung quanh âm thanh của bạn học như là bài hát ru ngủ, đem Hà Tự kéo vào trong giấc ngủ sâu, ý thức cuối cùng của cậu cũng biến mất tưởng thế nhưng là cùng một khắc.
Không biết Từ Kiến Trừng đang làm gì? Đều không lên tiếng gì?
Chờ đến khi gần đánh chuông tan học, bạn học Hà Tự lúc này mới chậm rì rì mà tỉnh.
Hà Tự mở mắt nhìn đồng hồ phía trước, cách tan học còn có một phút, chính mình biết sắp đến giờ tan học theo đồng hồ sinh học mà tỉnh.
Cậu ngáp một cái, duỗi cái eo lười, mới phát hiện hơn phân nửa cái lớp người đều nằm sấp xuống, Từ Kiến Trừng cũng nằm sấp xuống mà bàn tay ở phía dưới bàn học chơi game.
Giáo viên Ngữ Văn chú ý tới Hà Tự, hướng Hà Tự mà ôn nhu cười cười, Hà Tự cũng cười một cái, cậu còn có chút ngượng ngùng.
Hà Tự mắt xem xét bạn ngồi cùng bàn.
Từ Kiến Trừng đang ăn gà, bây giờ còn lại ba người vào chung kết.
Hà Tự muốn hỏi một chút trong lớp đây là làm sao vậy? Nhưng lại sợ quấy rầy đến hắn ăn gà, đơn giản dựa vào lưng ghế lấy sách giáo khoa chống đỡ mặt xem hắn đánh.
Từ Kiến Trừng có thói quen ở trận chung kết đem vòng khiêng thư bấm máy áp bo chạy, Hà Tự cảm thấy chơi như vậy rất đẳng cấp khẳng định đều đặc biệt cao, kỹ thuật khẳng định là loại trâu bò.
Không nghĩ tới dư lại hai người là Voldemort, Từ Kiến Trừng ném bom khói vào vòng tròn để lôi kéo mọi người ra ngoài.
Hai người đàn ông này đứng im.
Từ Kiến Trừng chơi là sắp xếp đánh tổ đội, một đồng đội chết ở ngoài vòng bo, dư lại hai người không cùng một đội, thì cũng là hai đội khác nhau.
Chuông tan học vang lên, giáo viên Ngữ Văn đi ra phòng học, một vài bộ phận bạn học tỉnh dậy đứng dậy, đại bộ phận vẫn nằm bò trên bàn ngủ.
Bên trong có người nằm úp sấp không được, đứng dậy thăm dò.
*AWM của Từ Kiến Trừng ném kính một phát đạn bắn vỡ đầu, nhanh, chuẩn xác, tàn nhẫn, ổn định.
*AWM là khẩu súng bắn tỉa dạng bolt-action (lên đạn từng viên) do Accuracy International, Anh Quốc sản xuất, được dùng trong các lực lượng quân đội của Anh, Đức và Nga.
AWM là viết tắc của cụm từ Artic Warfare Magnum (Artic Warfare nghĩa là chiến tranh vùng cực bắc, Magnum là tên loại đạn được sử dụng).
Loại đạn Magnum này có sức công phá cực cao nên từ chiến trường ngoài đời thực đến trong game, AWM luôn là một trong những khẩu súng bắn tỉa mạnh mẽ nhất, tất nhiên là cũng khó sử dụng nhất do trọng lượng và kích thước lớn của nó.
Hai chữ trâu bò từ miệng muốn nói ra, nhưng Hà Tự vẫn là nhịn xuống.
Liền dựa sát vào một người.
Lại bắt đầu thu nhỏ vòng bo, Từ Kiến Trừng bắt đầu chạy vào vòng tròn, cấp ba bị thổi bay ra ngoài.
"Ban công lầu hai hướng 210."
Hà Tự chơi đến cấp bạch kim đại bộ phận được như vậy đều do ưu thế thị giác, một phần dựa vào nhẫn nại, còn lại đều là vận may.
Từ Kiến Trừng hướng 210 bấm máy: "Chỗ nào?"
"Nơi này." Hà Tự chỉ chỉ
"Cậu tới." Từ Kiến Trừng đem điện thoại đưa cho Hà Tự.
"Tôi?"
Từ Kiến Trừng gật đầu.
Một số ít học sinh trong lớp đã thức dậy, hóa ra là lớp trưởng đã thức dậy và bắt đầu thu bài tập từng người một.
Tiếp tục ụp mặt xuống bàn ngủ đại đa số các bạn học đều đem bài tập để qua góc bàn, trực tiếp liền xong việc, nhưng cũng có ít mấy bạn học không bỏ lên, không tình nguyện bị phó học tập đẩy lên tìm bài tập, lại ném bài tập vào lồng ngực của lớp phó học tập xong tiếp tục ngủ tiếp.
Hà Tự nhìn khẩu súng, một khẩu AWM và một khẩu M146, khẩu M146 không được trang bị đầy đủ, và chỉ còn 15 viên đạn, vẫn là chọn AWM đi.
"Nhìn xem, Lý Tư Bội chảy nước miếng ha ha ha ha ha" tiếng cười như là bị người bóp giọng vọng lại, Hà Tự ngẩng đầu liếc mắt một cái nói với nam sinh kia, nam sinh lập tức dùng tay bưng kín miệng, nhưng vẫn như cũ nhịn không được phát ra tiếng cười khúc khích.
"Được Quý Ảnh, có cái gì buồn cười a." Ngô Ưu cầm một xấp sách bài tập hóa học trên tay trái, cố gắng dùng tay phải gạt ra cuốn sách bài tập đang chảy nước dãi dưới cánh tay của Lý Tư Bội.
Hà Tự quyết định khom lưng đến dưới lầu ném lựu đạn.
Vở bài tập không lấy ra được, đẩy người đánh thức.
Lý Tư Bội hình thể quá mức đầy đặn, ở cùng một chỗ với cô, Hà Tự bàn học phía sau này bị ép thiếu một chút nữa là đem xương sườn ép đến gãy.
Khả năng Hà Tự không biết mình hiện tại ngồi ở vị trí này là vì cái gì?!!
Cô ngượng ngùng từ trong balo lấy ra chiếc khăn tay hồng nhạt đem nước miếng trên mặt lau khô.
"Ay, cậu ngàn vạn đừng đem vở bài tập của tôi để trước mắt cô ta a." Quý Ảnh nói
"Đã biết đã biết."
"Cậu à? Bạn học mới??!" Ngô Ưu vừa nói vừa cùng Từ Kiến Trừng so đáp án bài tập
Hà Tự chính ném lựu đạn đấy, có thói quen mà chạm vào trên bàn chân, "Ây, hỗ trợ bắt lấy." Chạm vào xong mới phát hiện mình đổi chỗ ngồi, sớm đã không còn ở nhị trung!
Nơi này là thành phố B!
Hà Tự một câu ngượng ngùng còn chưa nói, liền nghe thấy bên cạnh Từ Kiến Trừng hỏi:
"Ở đâu?"
"Trong cặp."
Người bị tạc ngã, Hà Tự đem điện thoại trả lại cho Từ Kiến Trừng.
Trải qua bốn tiết học buổi sáng, Từ Kiến Trừng khá im lặng, không tiếp lời giáo viên nói ra, không lo giáo viên cho học lại, không run chân.
Hà Tự còn rất vừa lòng với người bạn ngồi cùng bàn này, đương nhiên chủ yếu chính là gương mặt này, trong lòng Hạ Tự có thêm không ít phân vân.
Không ai là không thích người lớn lên xinh đẹp, Hà Tự cũng vậy.
Khi Hà Tự trên bục giảng tự giới thiệu, ánh mắt đầu tiên của cậu ở toàn lớp nhiều người như vậy lại chú ý tới chính là Từ Kiến Trừng.
Từ Kiến Trừng là loại lưu truyền ý nghĩa cao đẹp, với đôi mắt dài và lông mày hình ngôi sao, đôi mắt híp, khóe mắt trong và ngoài sắc nét, mũi cao, quai hàm sạch sẽ, xung quanh có cảm giác lạnh lùng nhưng không quá hung dữ.
Tổng hết lại, Hà Tự vẫn rất là vừa lòng với người bạn cùng bàn này.
Vài phút trước khi kết thúc tiết học cuối cùng, trong lớp các bạn học đã ngồi không yên, rất có thể tông cửa mà xông ra.
"Cậu biết nhà ăn ở đâu không?" Từ Kiến Trừng chép bài xong quay đầu hỏi Hà Tự.
Hà Tự nằm liệt trên ghế lắc đầu
"Tôi dẫn cậu đi?"
Hà Tự gật đầu, nhìn Từ Kiến Trừng đem bài vở bỏ vào học bàn.
Cậu thực sự không có cảm giác thèm ăn, cậu muốn ở một mình trong lớp, nhưng cậu không buồn ngủ, cậu chỉ muốn nằm xuống và không muốn di chuyển.
Nhưng cái bàn quá vênh, cậu không có chỗ nào để kê đôi chân dài của mình, chỉ có thể ngồi cuộn tròn, đau lưng và đau hông.
Hơn nữa Từ Kiến Trừng đã mời rồi, nếu không đi cũng không được a.
Thành phố B về cơ bản mỗi ngày đều có mưa vào mùa hè, lúc lớn thì như muôn ngàn thác nước, thế giới trắng xóa, lúc nhỏ chỉ là một vài ngôi sao mưa, chốc chốc lại biến mất.
Tuy rằng hiện tại là cuối hạ, nhưng ông trời vẫn muốn làm theo phép, mưa trên trời đổ xuống xối xả.
Bầu trời mây đen dày đặc bao phủ, từng đám mây dày đặc hơi nước.
Không khí ẩm ướt, nhớp nháp và ngột ngạt, Hà Tự hơi khó thở khi trời đã uể oải.
Hà Tự đi theo Từ Kiến Trừng xuyên qua bên ngoài hành lang dài, xuống cầu thang.
Một vài cây bạch quả nhỏ còn non nớt mới được trồng cạnh sân chơi, với những cành lưa thưa, những chiếc lá non xanh mướt vươn mình trong gió.
Ngồi không cảm thấy, đứng mới phát hiện, Từ Kiến Trừng so với cậu cao hơn một cái đầu.
Hà Tự cao 1m8, Từ Kiến Trừng này tốt xấu cũng đến một mét tám bảy, một mét tám tám đi.
Thật là người so người, thật tức chết người mà.
Hà Tự chân bước chậm vài bước, Từ Kiến Trừng đứng yên nghiêng người quay đầu chờ cậu.
Chờ đến lúc sau Hà Tự đi mau vài bước đuổi kịp, Từ Kiến Trừng đi chậm bước chân theo cậu cùng nhau song song đi.
Quên đi, quên đi, có lẽ mình còn có thể tiếp tục cao nữa mà.
R trung vì có thể lưu lại học sinh ở trường ăn cơm hộp ở nhà ăn, ước chừng xây dựng ba tầng nhà ăn, nhìn sơ qua thực đơn bao gồm đồ ăn Tứ Xuyên, Sơn Đông, Quảng Đông, Chiết Giang, Suxiang, v.v., cũng như Hàn Quốc, Thái Lan, Nhật Bản và Ý, và thậm chí chuyên biệt một khu vực được mở ra và trang trí trông giống như một quán cà phê bên ngoài, phục vụ cà phê kem và các món tráng miệng.
"Cậu muốn ăn cái gì?" Từ Kiến Trừng quay đầu về phía sau hỏi Hà Tự.
"Đều được, tôi không kén ăn."
Từ Kiến Trừng đứng ở nơi ít người, Hà Tự cũng không tự chủ mà đi theo.
Mình là chó sao? Hà Tự thầm nghĩ.
Từ một vùng tiểu thanh duyên hải tuyến mười tám trong một đêm bị đá đến thành phố B bắt đầu sinh hoạt, nó giống như một cái cây bị bật gốc, với những thân rễ mỏng manh và nhẵn nhụi phơi mình, phơi nắng, mưa gió, mất chỗ ở, cô đơn rùng mình.
Từ Kiến Trừng, tạm thời trồng nó trở lại trong đất.
Chẳng qua vùng đất đai địa phương này cậu không còn quen thuộc.
Rồi tới Hà Tự, Hà Tự đem thẻ cơm đi lên trạm quét mã, tiếng máy móc ở trạm vang lên tích tích tích.
Bên trong còn không có đồng tiền nào.
Mắt Hà Tự choáng váng, cậu đã quên cái này.
Bạn đang đọc bộ truyện Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình, truyện Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình , đọc truyện Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình full , Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình full , Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình chương mới