“Sao anh lại quay về rồi?” Lâm Sơ Thịnh nói với vẻ kinh ngạc.
Cô cho rằng anh sẽ nói chuyện với bố cô thêm một lúc nữa, sẽ không về phòng sớm như vậy.
“Em làm gì ở phòng tôi thế?” Quý Bắc Chu uống nhiều, cũng ngà ngà say rồi.
“Dọn dẹp vệ sinh.
” Lâm Sơ Thịnh giải thích, rồi cúi đầu nhìn sàn nhà, “Cũng không cần phải dọn dẹp gì đâu, tôi vừa mới mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng uống nhiều rượu dễ bị trúng gió lắm, để tôi đóng lại.
”
Khi Lâm Sơ Thịnh xoay người đóng cửa sổ, Quý Bắc Chu đã đến gần.
Cô ngửi được mùi rượu hơi thoang thoảng trên người anh, điều kì lạ là cô cũng không cảm thấy khó chịu.
“Một lát nữa tôi sẽ đi trả phòng, ngày kia phải đi rồi.
”
“Vâng.
” Lâm Sơ Thịnh khẽ đáp lại.
Cô biết anh sắp phải đi, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy, bỗng dưng lại thấy trong lòng trống rỗng.
Một cảm giác không dễ chịu dần nhen nhóm.
Quý Bắc Chu tiếp tục nói: “Cũng sắp đến tết rồi, khu bảo hộ của bọn tôi và đài truyền hình cùng phối hợp tổ chức một hoạt động, liên quan đến tuyên truyền và bảo vệ động vật hoang dã, sẽ mời người nổi tiếng và cả người bình thường đến tham quan trải nghiệm ở khu bảo hộ, nếu em có thời gian thì có thể đến thăm thú, tiền vé xe và chỗ ở đều được chi trả hết.
”
“Tôi có thời gian thì sẽ đi.
” Lâm Sơ Thịnh mím môi, “Thế anh nghỉ ngơi hoặc dọn đồ đạc trước đi, tôi ra ngoài trước.
”
Lâm Sơ Thịnh đang định rời đi, Quý Bắc Chu bỗng nhiên duỗi tay chống lên trên cánh cửa sổ ở phía sau cô…
Một trái một phải, bao quanh cô trong một không gian nhỏ bé, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, cô lùi sát vào lớp kính trên cửa sổ.
Bởi vì anh tiến đến gần, hơi thở cô cũng như sắp ngừng lại.
“Quý Bắc Chu, anh… muốn làm gì?” Lâm Sơ Thịnh hỏi với vẻ dè dặt.
Người đàn ông vừa uống rượu xong, mang đến cả sự nguy hiểm.
“Em không biết tôi muốn làm gì hả?” Quý Bắc Chu cười.
Trong phòng không có máy sưởi, và cũng chưa mở điều hòa, lúc nãy cô vừa mới mở cửa sổ, gió lạnh như đang còn dừng lại ở trong phòng, nhưng Quý Bắc Chu bỗng nhiên tới gần, hơi thở anh xen lẫn cả mùi rượu.
Dừng ở trên khuôn mặt cô, như càng làm cho ngọn lửa lan rộng.
Có một thứ gì đó khó có thể hình dung đang tồn tại giữa hai người.
Trái tim Lâm Sơ Thịnh đập càng lúc càng nhanh, vừa gấp gáp vừa hỗn loạn.
“Bố mẹ còn đang ở dưới lầu, tôi xuống trước đây.
” Lâm Sơ Thịnh duỗi tay muốn đẩy anh ra.
Bỗng nhiên…
Cánh tay cô bị giữ lấy.
Ngay sau đó, cả bàn tay cô đều bị anh nắm chặt lấy, ấn ở trước ngực anh, cách mấy lớp quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, còn có cả nhịp tim đập dồn dập của anh.
Quý Bắc Chu nhìn cô, đôi mắt bị hơi rượu thiêu cháy có hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn cô không hề che giấu… sự nóng bỏng, nồng cháy!
“Rõ ràng em cũng có cảm giác với tôi, vậy tại sao lại không chấp nhận tôi?” Bàn tay cô vẫn bị anh ấn chặt ở trước ngực, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.
“Anh cảm thấy chúng ta phù hợp sao?”
Yêu đương là chuyện cả đời, Quý Bắc Chu lại ở xa tắp ngàn dặm, nguy hiểm khắp nơi, có thể một năm cũng không gặp được hai lần, nói thật thì, trong lòng cô vẫn thấy băn khoăn.
“Tôi biết em đang lo lắng điều gì, nhưng nếu không thử, sao em biết chúng ta không phù hợp? Không thể đi đến cuối cùng?”
Anh cúi đầu, khi cúi sát đến gần, hơi thở cọ vào chóp mũi cô.
Dịu dàng, nóng bỏng.
Hơi thở càng nóng, tim đập càng nhanh, Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm nhận được cơ thể cô sắp mềm xuống.
Bạn đang đọc bộ truyện Gió Xuân Rực Lửa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gió Xuân Rực Lửa, truyện Gió Xuân Rực Lửa , đọc truyện Gió Xuân Rực Lửa full , Gió Xuân Rực Lửa full , Gió Xuân Rực Lửa chương mới