Xe đi vào sâu trong rừng mưa rậm rạp, gió thổi từng đợt hơi nóng, thỉnh thoảng còn thấy khỉ Macaca trèo trên đầu cành cây, cũng có khi sẽ thấy những con hươu chạy hấp tấp qua trước xe.
Lâm Sơ Thịnh nhìn lên bầu trời, rừng mưa tựa như tiếp giáp với chân trời, bọn họ ngồi lên xe lúc mặt trời lặn, những rải màu đầy trời, ánh dương xuyên qua rừng rậm, hâm nóng một tầng lá mỏng, tuy rằng ánh sáng vừa đủ, nhưng cũng không nhìn rõ những điều nguy hiểm và thần bí tiềm ẩn chỗ sâu trong rừng mưa.
“Bố ơi, đó là con khỉ đột phải không ạ?” Từ sau khi lên xe, cái miệng nhỏ của Ôn Văn chưa từng ngừng nói, cô bé cực kỳ hăng hái.
“Con kia hả…” Ôn Bác đâu biết rõ đó là loài nào, chỉ ậm ờ cho qua.
“Đó là vượn mực , là một trong những loài vượn tay dài có kích thước lớn nhất.
” Nữ nhân viên kia giải thích cho mọi người.
“Cảm ơn cô.
” Ôn Bác cười nói.
“Không có gì.
”
“Cảm ơn hai người đã đến đón bọn tôi, ngồi lên xe cũng lâu rồi, mà quên mất chưa hỏi tên của hai người là gì nhỉ?” Ôn Bác nói.
“Tôi là Lư Tư Nam, anh ấy là Vu Bôn.
”
“Tuổi cô cũng không lớn nhỉ, cô tới nơi này làm việc được bao lâu rồi?” Diệp Lâm mở lời hỏi.
“Chưa đến một năm.
”
…
Bên này mọi người trò chuyện câu được câu không.
—
Còn ở bên kia
Trên cánh đồng hoang vu bao la rộng lớn, Quý Bắc Chu đang dựa người bên cạnh xe việt dã, đầu ngón tay bóp lấy điếu thuốc, hít một hơi dài, sau đó nhìn về khoảng bảy, tám người ở trước mặt, “Tiếp theo ai muốn bị kiểm điểm?”
Mấy người cúi đầu, không ai dám nói chuyện.
Đội viên Quý vốn đã rất nghiêm khắc, gần đây cũng không biết bị gì, ai cũng nói anh đi công tác nghỉ phép rồi quen được bạn gái, mọi người còn tưởng anh sẽ tốt tính lên một xíu, kết quả thì sao, càng đáng sợ hơn cả trước!
Thế nên cái tên khốn Hắc Tử đúng là toàn nói lung tung!
Mọi người thấy người đàn ông nào yêu đương mà cả ngày cứ vác khuôn mặt hầm hầm thế kia chưa, nhìn giống như bị người yêu đá luôn rồi ý.
Nhất là khi người của đài truyền hình đến đây, nếu ai mà bị anh bắt được một lỗi sai tí tẹo trong lúc làm việc, thì người đó xong luôn rồi.
“Sao đấy? Dám làm mà không dám nhận à? Đàn ông đàn ang thì mau đứng ra đừng đợi tôi điểm danh, chủ động lên.
” Quý Bắc Chu cau mày, “Các cậu đều biết con người tôi không có kiên nhẫn đâu, tôi cho các cậu thêm ba giây suy nghĩ.
”
Dưới cái nhìn chằm chằm đầy chết chóc của người nào đó, một nhóm đội viên đều thấy da đầu run hết lên, ngay lúc mọi người lo lắng bứt rứt không yên, điện thoại của Quý Bắc Chu bỗng vang lên, “A lô?”
“Đội trưởng, anh đang ở đâu đấy!” Giọng điệu của Hắc Tử mang vẻ phấn khích kích động.
“Có việc gì?”
“Vãi thật, có chuyện lớn rồi.
”
“Thế à?” Giọng điệu của Quý Bắc Chu vẫn cứ nhạt nhẽo không để tâm.
“Chị dâu tới.
”
“…”
“Anh có nghe không đấy, chị dâu đến rồi, Đại Bôn đi đón, em…”
Hắc Tử còn chưa dứt lời, đường dây bên kia đã bị cúp, khiến cho hắn cau mày lại, “Sóng vẫn khỏe mà? Sao lại cúp máy rồi?”
Một đám người đang đợi nghe dạy dỗ, thế nhưng Quý Bắc Chu chẳng nói chẳng rằng đã nhảy lên xe việt dã.
Cùng với tiếng động cơ ầm ầm, xe hất đuôi thành một đường cong đẹp mắt.
Khói bụi bụi đất chất lại sau bánh xe, bắn lên mặt của mọi người.
Để lại một nhóm người ngơ ngác nhìn nhau.
Sao lại chạy đi rồi?
Chẳng nói chẳng rằng gì, thế bọn họ phải làm gì bây giờ?
**
Nhóm người Lâm Sơ Thịnh đã đến căn cứ của khu bảo hộ, Vu Bôn giải thích với bọn cô, “Một lát nữa sau khi xuống xe, sẽ có người kiểm tra vali của mọi người nữa.
”
“Nghiêm ngặt thật đấy.
” Ôn Bác cười nói.
“Không có cách khác, đều là quy định cả.
”
Nếu còn phải kiểm tra, bọn cô cũng có chuẩn bị tâm lý, khi xuống xe sẽ có người đang chờ bọn cô, nhưng lại không ngờ…
Nhiều người như vậy!
“Kiểm tra cần nhiều người như vậy à?” Thế này đúng là hơi dọa người khác thật.
“Cô Lâm, đàn anh Ôn…” Hắc Tử đi từ trong nhóm người kia ra, sau đó nhìn về những người đứng sau Ôn Bác, “Đây là chị dâu và con gái anh nhỉ.
”
Diệp Lâm cười chào hỏi với hắn, còn cô bé thì lại gọi ba tiếng chào chú ạ đầy ngọt ngào.
“Lúc nãy tôi còn bận việc, không thể tự đến đón mọi người được, kiểm tra hành lý xong, tôi sẽ dẫn mọi người đến khu nhà ở ký túc.
” Hắc Tử nói xong thì nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Cô đến đây mà không nói trước với đội trưởng tiếng nào hả?”
“Không nói.
”
“Tôi biết rồi, cô muốn cho anh ấy một bất ngờ chứ gì!” Hắc Tử cười lên, hàm răng trắng có hơi lóa mắt.
“…”
Tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Sơ Thịnh chính là bạn gái của Quý Bắc Chu, cô hoàn toàn không giải thích rõ được.
“Đội trưởng dẫn mọi người ra ngoài tuần tra rồi, chắc sẽ về trước giờ cơm tối.
”
Hắc Tử vừa dứt lời, nơi xa đã có tiếng động cơ xe truyền đến.
Bạn đang đọc bộ truyện Gió Xuân Rực Lửa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gió Xuân Rực Lửa, truyện Gió Xuân Rực Lửa , đọc truyện Gió Xuân Rực Lửa full , Gió Xuân Rực Lửa full , Gió Xuân Rực Lửa chương mới