Rót cho Ron và Harry thêm một ly trà. Ra hiệu cho bọn chúng uống một chút để
làm nguội bớt câu chuyện.
- Uống chút hạ hỏa đi. Bác Hagrid, có thể cho cháu xin thêm chút nước được
không. Trà thật sự rất ngon, cháu lỡ uống gần hết phần của mọi người rồi.
Lão Hagrid gật đầu quay đi. Ông thực sự có phần bối rối, não của ông có chút
không phản ứng kịp với những gì Thomas nói. Đứa bạn này của Harry thật đáng
sợ, những gì nó biểu hiện vừa rồi làm ông nhớ đến một người, một người đã từng
là bạn học và hiện giờ là tử thù.
- Cảm ơn Thomas. Mình đúng là đã quá xúc động.
- Không sao cả Harry. Cậu đã làm rất tốt rồi. Dù sao thì cậu chưa từng biết
cha mẹ cậu là người thế nào,cậu chỉ biết họ qua một số lời kể, thế lên trong
lòng cậu thì họ luôn hoàn hảo. Cậu phản ứng lại khi có người đập vỡ hình tượng
của họ là điều hợp tình hợp lý. Khi mình nói suy luận của mình, mình thực sự
đã chuẩn bị tinh thần né đòn để khỏi bị cậu táng cho vài phát rồi.
Thomas nhún vai không sao cả. Thử xem ai mà nói xấu bố mẹ của nó coi. Đảm bảo
nó sẽ tặng ngay cho họ vài phát ác chú hoàn toàn miễn phí.
Ron cũng nhảy ra tham gia vào câu chuyện. Suy luận của Thomas thực sự quá sắc
bén rồi, cảm giác như viết thành tiểu thuyết cũng có thị trường á.
- Nếu như cậu nói thì có vẻ như bố của Harry gây sự với giáo sư Snape. Sau đó
cả hai xung đột. Cuối cùng bố của Harry chiến thắng và khiến thầy ấy nhục nhã.
Điều đó khiến thầy ấy thù hận đến giờ. Khi gặp mặt Harry, thầy ấy trút sự thù
hận của mình lên cậu ấy. Đúng không?
Thomas có chút lé mắt. Thằng cha này có năng khiếu viết chuyện đó chứ. Suy
diễn tốt thế cơ mà.
- Có lẽ không kém bao nhiêu đâu. Dù sao thì thái độ của thầy Snape cũng nói
lên khá nhiều điều.
- Không thể nào! Giáo sư Snape không bao giờ căm thù Harry. Mấy đứa đừng nói
lung tung.
Giọng của lão Hagrid vang lên. Ông mang ấm nước đun sôi mang lên và rót vào ấm
trà.
- Tại sao lại không? Chiều nay trên lớp tất cả mọi người đều biết mà. Thầy ấy
cố ý hạ nhục cháu bác Hagrid. Hay là bác biết cái gì?
Lão Hagrid có vẻ lúng túng. Đối với một người thật thà như ông nói dối đúng là
cực hình.
- Không có! Ta chẳng biết gì cả! Có điều ta chắc chắn giáo sư Snape sẽ không
bao giờ thù ghét con Harry ạ. Con là … học sinh của thầy ấy mà.
Thomas nhận ra sự lúng túng của lão Hagrid. Dù sao thì kết thúc truyện này
cũng tốt.
- Được rồi, Harry. Dù sao nguyên nhân chúng ta đã có suy đoán. Còn lại thì
việc tìm bằng chứng cũng đơn giản. Chỉ cần biết là sau này cậu cần cẩn thận
hơn trong giờ ma dược là được. Cứ nghĩ thử coi, nếu như khi giáo sư Snape cố
gắng làm khó cậu mà cậu trả lời được hầu hết. Chậc chậc… chỉ tượng thôi cũng
có thể đoán được nội tâm ổng có bao nhiêu khó chịu. Dù sao thì chắc chắn ổng
sẽ không chấm điểm môn học một cách bất công.
- Làm sao mà cậu chắc chắn điều đó? – Ron là người đặt câu hỏi. – Mà vừa rồi
cậu ở lại gặp giáo sư Snape có việc gì đó. Mình khó mà tưởng tượng được có học
sinh nào ở nhà Gryffindor lại dám chủ động gặp riêng thầy ấy.
- Hỏi về bài học vừa rồi mà thôi. Đấy cũng là lý do mình dám chắc là thầy ấy
sẽ công bằng khi chấm điểm.
- Hỏi về bài học? Mình nhớ cậu pha chế ma dược không có chút vấn đề nào cơ
mà?
- Nhưng không được điểm tuyệt đối dù mình đã làm không sai tí tẹo nào so với
trong sách.
- Đó. Thế mà cậu còn bảo là thầy Snape không bất công.
- Không hề. Là do ma dược của mình không đủ tốt.
Lần này Harry cũng khó hiểu. Thomas làm không đủ tốt thì bọn nó là kiểu gì.
Thầy Snape còn yêu cầu cao đến đâu.
- Uhm. Trong sách đưa ra công thức tiêu chuẩn. Có điều nó không phải tối ưu
nhất. Mấy công thức tối ưu nhất là bí quyết riêng của các ma dược đại sư. Nó
là cách để họ kiếm tiền nhờ bán các sản phẩm có chất lượng vượt trội.
- Khoan đã, ý cậu là thầy ấy cho rằng học sinh cần phải đạt được trình độ của
một đại sư. Điều đó thật điên rồ.
- Nhưng chính xác là thuốc của mình không được hoàn hảo. Hơn nữa nếu nhìn
theo cách khác, đây là cách để thầy ấy nhắc nhở học sinh rằng bản thân ma dược
còn nhiều không gian tiến bộ. Việc này tránh cho học sinh tự mãn. Có điều
phương pháp không được thân thiện cho lắm.
- Nhưng đó là ý nghĩ của riêng cậu thôi.
- Không! Thầy Snape thực sự đã cho mình phương pháp để giải quyết. Nếu làm
theo phương pháp mà thầy đưa ra, chất lượng của ma dược sẽ cao hơn bình thường
1,2 đến 1,3 lần. Chênh lệch tương đối đáng sợ so với sản phẩm ban đầu.
- Thật điên rồ. Thầy ấy thật sự cho cậu biết.
Không trách Ron bất ngờ. Trong ấn tượng mà giáo sư Snape (Gs.Snape) để lại,
chẳng có gì cho thấy thầy là một người rộng rãi cả.
- Uh. Nhưng mình không có ý định nói cho người khác. Đây là bí mật riêng của
thầy ấy. Gs.Snape dạy cho mình trên cương vị của một giáo viên. Thầy ấy đã làm
hết mức của một giáo viên, không có lý do gì khiến mình đưa bí mât đó tiết lộ
ra ngoài cả.
Ron cùng Harry ra vẻ gật gù. Hai đứa có thể hiểu được lý do của Thomas. Hơn
nữa những gì Thomas nói cũng đã đổi mới ấn tượng của hai đứa về Gs.Snape. Chí
ít thì ông ấy là một giáo sư đủ tư cách.
Tuy nhiên Harry lại có chút bận tâm cho Thomas, theo như cách đánh giá của
thầy Snape thì bạn của nó chẳng phải sẽ rất vất vả để đạt điểm tuyệt đối hay
sao.
- Thế thì từ nay cậu sẽ phải vất vả rồi Thomas. Để tìm ra công thức tối ưu
chắc chắng là không dễ dàng gì.
- Không có đâu. Tại sao mình phải đi tìm công thức tối ưu cơ chứ. Làm đạt chỉ
tiêu là được rồi.
- Đạt chỉ tiêu là được? Cái này có vẻ không giống tính của cậu cho lắm.
Harry bó tay rồi. Nó không hiểu được Thomas tính làm gì. Khi nãy trong phòng
học rõ ràng nó rất tập trung, hơn nữa câu chuyện của nó rất hay dính dáng đến
ma dược. Điều này khiến cho Harry bất ngờ khi Thomas nói bản thân nó không
quan tâm đến điểm số hay hoàn thiện kỹ năng ma dược.
- Không có gì thắc mắc cả. Mình đâu có ý định trở thành ma dược đại sư, chú
trọng quá đáng vào đó làm gì. Mình chỉ cần biết cách pha chế một số thứ cơ
bản, hơn nữa ghi nhớ tên, phân biệt cũng như công dụng của các loại ma dược là
ok rồi.
- Thế cậu tính thế nào? Mình thấy cậu hoàn toàn có thể học tốt tất cả các
môn. Dù sao cậu cũng rất thông minh. – Ron có chút lầu bầu. Nó luôn có chút tự
ti về khoản đầu óc. Nó cho rằng bản thân không được thông minh so với các anh
trai của nó.
- Mình cũng chỉ là con người. Có lẽ có phần thông minh. Nhưng không thể biết
tất cả mọi thứ. Nếu quá lan man, cuối cùng mình sẽ chả thể đạt được thành tựu
gì hết. Đơn cử như Gs.Dumbledore, thầy ấy là pháp sư vĩ đại nhất hiện tại.
Nhưng đảm bảo với các cậu là trình độ ma dược của thầy ấy còn lâu mới bằng
thầy Snape. Còn như bác Hagrid, tuy bác ấy có thể hơi vụng về nhưng có thể
chắc chắn một điều; ở độ tuổi của bác ấy không có mấy người có thể am hiểu về
các động thần bí như vậy đâu.
Quan điểm của Thomas cho 2 đứa rất nhiều dẫn dắt. Bọn nó thấy có chút quá tải
với chương trình học. Tuy vẫn có thể theo kịp những gì được dạy nhưng có phần
cố sức.
- Chọn lấy mấy môn các cậu yêu thích, tốt nhất là chúng có liên hệ với nhau
như vậy sẽ dễ học hơn. Còn những môn còn lại thì cậu chỉ cần đạt chỉ tiêu là
được. Mình tập chung vào ma chú, khóa biến hình là chủ đạo; thứ yếu là ma dược
học. Còn lại những môn khác thì chỉ đủ để qua bài kiểm tra thôi.
- Cũng đúng. Giờ sử mình toàn thấy cậu đọc sách khác. – Ron nhả rãnh.
Thomas nhún vai chả đáng kể. Theo quan điểm của nó, thực lực là số 1. Còn
những thứ khác chỉ là phụ họa giúp cho bản thân trở lên lớn mạnh hơn mà thôi.
Trong thế giới phù thủy, sức mạnh là tất cả, dù thiện hay ác, tốt hay xấu, nếu
không đủ mạnh thì chỉ là nói xuông.
Câu chuyện chuyển sang mấy thứ lặt vặt khác, Ron và Hagrid đang nói chuyện về
anh trai Charlie của cậu đang làm nghiên cứu rồng. Thomas cũng có chút hứng
thú góp vui vào câu chuyện, nó rất hứng thú về mấy con rồng, nếu như có thể
đặt chúng lên bàn thí nghiệm thì càng tốt. Harry lượm một mẩu giấy lót dưới ấm
trà trên bàn. Mẩu báo ấy được cắt ra từ tờ nhật báo tiên tri.
TIN MỚI NHẤT VỀ VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG GRINGOTTS
Những cuộc điều tra tiếp theo về vụ đột nhập nhà băng Gringotts vào ngày 31
tháng 7 cho thấy có chứng cớ đáng tin cậy là bọn phù thủy hắc ám đã nhúng tay
vào.
Các yêu tinh ở Gringotts khẳng định rằng không bị mất gì hết. Căn hầm bị lục
lọi thực ra đã được dọn trống trước đó, cùng ngày.
“Chúng tôi sẽ không cho các vị biết những gì đã có trong đó, vì vậy xin đừng
chõ mũi vào công việc ở đây.” – Một phát ngôn viên yêu tinh đã nói vào chiều
nay.
Harry nhớ lại lúc trên tàu lửa, Ron có nói ai đó toan cướp nhà băng Gringotts,
nhưng không nói vào ngày nào.
- Bác Hagrid! Vụ cướp nhà băng Gringotts xảy ra vào đúng ngày sinh nhật của
con. Dám nó xảy ra vào đúng lúc chúng ta ở đó lắm!
Lần này không nghi ngờ gì nữa, lão Hagrid né tránh ánh mắt của Harry. Lão làu
bàu và mời nó một cái bánh đá khác. Harry đọc lại mẩu tin: căn hầm bị lục lọi
thực ra đã được dọn trống trước đó, cùng ngày. Thế thì chính lão Hagrid đã dọn
trống căn hầm bảy trăm mười ba vào ngày hôm đó, nếu gọi hành động lấy cái gói
nhỏ bụi bặm ấy là dọn trống. Có phải cái gói đó chính là cái mà bọn cướp muốn
tìm?
Khi Thomas, Harry và Ron trở về toà lâu đài để ăn tối, trong túi chúng đầy
nhóc những cái bánh đá mà lão Hagrid đã tặng, và vì lịch sự nên chúng không
dám từ chối.
Harry nghĩ không bài học nào khiến nó suy nghĩ nhiều bằng buổi uống trà với
lão Hagrid. Có phải lão Hagrid đã đến nhận cái gói đúng lúc? Bây giờ cái gói
đó ở đâu? Rồi cả những suy đoán của Thomas về quan hệ giữa cha của nó và
Gs.Snape. Phải chăng lão Hagrid biết tất cả những điều đó nhưng có lí do gì
khiến ông không cho Harry biết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!