Trường Nam dụi dụi tầm mắt, thế nhưng hết thảy mọi thứ đều là sự thật, Phi Nguyên hai tay không ngừng ngoe ngoẩy trước mặt Trường Nam:
“Bắc Hà, Bắc Hà, có chuyện gì vậy?”
“Ừm.. Không có gì, chỉ là chúng ta gieo nó xuống suốt ba tháng không có động tĩnh gì vậy mà Linh Đấu Bí Cảnh mở ra liền có chuyển biến.”
“Có thể chỉ là trùng hợp thôi, mà này, ngươi đã gặp qua Huyền Vân sư muội chưa, sau hôm đó ta thấy mối quan hệ của các ngươi càng ngày càng trở lên căng thẳng.”
Trường Nam lắc lắc đầu đi ra khỏi dược viện, Linh Hà Tông quy mô mà nói cũng chỉ bằng một thành trì của bốn đại tông môn Bắc Địa, mà tu sĩ thì đông đúc.
Do Linh Đấu Vực tài nguyên tu hành không phong phú, cho nên tu sĩ vực này tu vi eo hẹp, một cái Trúc Cơ kỳ theo như cảm nhận của Trường Nam hắn cũng hoàn toàn có thể chém giết, chỉ hơi mất một chút thời gian.
Ý nghĩ ban đầu khi trà trộn vào bên trong Linh Hà Tông của Trường Nam chỉ để âm thầm ám toán những tu sĩ tông này thu đi những đạo ác hồn, nhưng từ lúc nhìn thấy mầm giống tương tự như Bạch Cốt Liên Hoa kia kế hoạch của Trường Nam có chút thay đổi.
Sau đó Trường Nam lui tới dược viên rất nhiều, lão già tên Đổng Hoa cũng nhiều lần chú ý, thế nhưng khi thấy Trường Nam hiếu kỳ vói cái mầm giống kia dần dà lão cũng lười đi để ý tới.
Trường Nam chỉ chờ có thế, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cục hắn thử nhỏ một giọt máu của mình xuống hạt mầm kia, vậy mà hạt mầm này lại sinh ra cảm ứng, không ngừng sinh trưởng.
Con ngươi Trường Nam kì dị đang định tiếp tục nhỏ máu xuống thì bỗng bên ngoài tông môn náo động không nhỏ, Trường Nam đang chạy ra lúc hắn bước chân dừng lại xoay lưng thu mầm giống kia vào túi trữ vật sau đó nhanh bước chân chạy ra phía ngoài.
Lúc này bên dưới sơn môn Linh Hà Tông tu sĩ tập trung rất đông đúc, có thể đây là tất cả tu sĩ tại tông này, bọn chúng đều đã ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ trở về.
Trường Nam đi tới đám người, Phi Nguyên nhìn thấy hắn vẫy vẫy tay:
“Bắc Hà, ở nơi này.”
Trường Nam tiến tới vị trí của Phi Nguyên, chỉ thấy bên cạnh Phi Nguyên còn có một nữ tử, nữ tử này diện mạo xinh đẹp, nếu đặt ở bên ngoài tuyệt sẽ là một trong những nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Nữ tử ánh mắt chỉ nhìn Trường Nam một cái nhưng cũng không nói gì, Phi Nguyên gãi gãi cái đầu trọc mở miệng:
“Huyền Vân sư muội, Bắc Hà con người hắn vốn là như vậy nhưng thực ra trong lòng hắn cũng rất yêu muội, tin ta đi có gì của Bắc Hà là ta không biết đâu.”
Trường Nam nhíu nhíu mày, nữ tử tên Huyền Vân kia trực tiếp nện lên bụng của Phi Nguyên một cái:
“Phi Nguyên, chuyện của muội huynh cũng đừng xen vào, Bắc Hà và ta từ giờ có hắn sẽ không có ta!”
Nói xong Huyền Vân liền là đi ra một chỗ khác đứng, Phi Nguyên gãi gãi đầu nhìn Trường Nam cười khổ ghé vào tai hắn nói nhỏ:
“Giận dỗi của phụ nữ ngươi cũng đừng quá để tâm.”
Trường Nam chưa kịp nói gì bỗng bên trên đại điện xuất hiện một cỗ ba động kinh người truyền ra, một lão già thân mặc thanh sam bước ra, bộ dáng không giận tự uy, ánh mắt lăng liệt bức người, lão già đứng đó nhìn xuống dưới sơn môn.
Toàn bộ tu sĩ bên dưới đều đồng loạt chắp tay cung kính:
“Tham kiến lão tổ!”
“Tham kiến lão tổ!”
“Tham kiến lão tổ!”
Lão già này chính là lão tổ của Linh Hà Tông, lão quét mắt nhìn xuống bên dưới sau đó mới mở miệng:
“Sự kiện tế tự chỉ còn cách hơn ba ngày nữa, lần này tông ta cũng đã thu hoạch đủ vật phẩm tế bái, ta sẽ dẫn đường di chuyển tới Linh Đấu Vương Cung lần này, ngày mai sẽ bắt đầu xuất phát!”
Lần vận chuyển vật tư tế bái lần này của Linh Hà Tông do đích thân lão tổ dẫn đường, một đội ngũ vận chuyển được chọn ra trong đó có Phi Nguyên, Huyền Vân.
Mà Trường Nam lại không nằm trong danh sách này, hắn được bố trí ở lại để bảo vệ sơn môn.
Tối thứ ba bên trong Linh Đấu Bí Cảnh, Trường Nam ngồi bên một hành lang con mắt ngắm nhìn lên bầu trời, bầu trời bên trong Linh Đấu Bí Cảnh cũng dồng dạng với bên ngoài, thế nhưng hôm nay trên bầu trời một màn tĩnh lặng.
Bên cạnh Trường Nam là Phi Nguyên, hắn trên tay bầu rượu tu một hơi dài sau đó nói:
“Bắc Hà ngươi nói xem, bên ngoài rốt cục có bộ dáng thế nào?”
Trường Nam trầm mặc, lát sau hắn nói:
“Chắc chắn là rộng lớn lắm.”
Phi Nguyên cười cười:
“Mong một ngày ta có thể nhìn thấy bầu trời của vực ngoại, mục đích tu hành của ta chỉ có vậy.”
Sau đó Phi Nguyên liền nói lời từ biệt rồi rời đi, Trường Nam vẫn trầm mặc ngồi dưới mái hiên, hắn hiểu, mỗi tu sĩ ở đây đều không muốn bị giam cầm bên trong Bí Cảnh cả đời, thế nhưng ngay từ khi sinh ra bọn chúng đã phải chịu giam cầm, từng đạo giam cầm bên trong cơ thể khiến bọn chúng không thể nào rời đi.
Những ngày bên trong Linh Đấu Bí Cảnh Trường Nam cũng đã dần dà hiểu được những cảm giác này, hắn trầm mặc nhìn lên bầu trời lẩm bẩm:
“Tu hành…”
…
Ngày thứ tư bên trong Linh Đấu Bí Cảnh, sáng sớm, Linh Hà Tông lúc này đã náo động không nhỏ, đội quân do lão tổ Linh Hà Tông dẫn đầu kéo theo năm đầu xe ngựa với thùng xe cự đại bắt đầu khởi hành di chuyển về phía Linh Đấu Vương Cung.
Trường Nam đứng trên đỉnh núi nhìn một màn này, hắn thấy Phi Nguyên trong đám người, mặc dù chỉ mới gặp nhưng hắn rất thích con người của Phi Nguyên, tên tu sĩ này bộ dáng vô cùng thong dong, con đường tu hành của hắn rõ ràng đã được vạch ra đích đến ngay từ ban đầu, đó là một ngày có thể được nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
“Bầu trời bên ngoài cũng không đẹp như ngươi nghĩ!”
Trường Nam lẩm bẩm, theo lấy đội xe đi xa Trường Nam cũng trở lại bộ dáng của Triệu Trung ly khai Linh Hà Tông, hắn cũng muốn tới Linh Đấu Vương Cung, bởi vì mục đích ban đầu của hắn chẳng phải vào Bí Cảnh này để thực hiện Trúc Cơ hay sao?
Linh Đấu Bí Cảnh những ngày này gió tanh mưa máu nổi lên, Trường Nam đi trong thiên địa, hắn đã chém giết đến đỏ mắt, ác hồn thu thập được từ đó mà tăng lên, nhưng chừng đó vẫn là chưa đủ, cũng đúng như những gì Trần Sinh Cương nói, cả ngàn tu sĩ đi vào đây tựu Trúc Cơ không quá năm người.
Ngày thứ tư qua đi, ngày thứ năm lại tới, Trường Nam tiếp tục một đường chém giết mà đi, tu sĩ bây giờ cũng dần dà xuất hiện nhiều hơn, chiến đấu ngày một khó khăn hơn, thế nhưng Trường Nam vẫn không do dự mà tiếp tục bước, khoảng cách tới Linh Đấu Vương Cung đã ngày một gần.
Cho đến khoảng cách tới ngày tế tự chỉ cách một ngày, Trường Nam đang vừa mới thu xong một đạo ác hồn lúc bỗng trên bầu trời một đại thủ ấn ầm ầm đánh xuống.
Trường Nam lách người sang một bên, đại thủ ấn ầm ầm đánh xuống mặt đất tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa.
Chưa dừng lại ở đó, hơn chục đạo thân ảnh vọt ra lao thẳng tới Trường Nam, thuật pháp sử dụng liên hồi, Trường Nam xoay người thuận thế lưỡi kiếm chém ra, một đầu thân ảnh trong đó bay lên, Trường Nam phản ứng cũng thật nhanh, lưỡi kiếm trên tay lúc nào đã bộc phát lôi điện mà đối kháng:
“Khôi lỗi? Khôi Âm Tông!”
Thuật pháp lôi đình ầm vang, tiếng nổ mạnh liên hồi, số lượng khôi lỗi thậm chí đã xuất hiện nhiều vô số kể, lúc này từ bên trong hư vô, một giọng nói cất lên:
“Tượng lực Ngưu ma quyền!”
Sau đó một Khôi Ảnh Ngưu Ma Vương xuất hiện, một quyền nện tới Trường Nam, Trường Nam con ngươi co rụt lại, quyền này rất mạnh, Trường Nam Khôi Ảnh lệ quỷ sau lưng dữ tợn gào thét chống đỡ quyền kia, thế nhưng do quyền kia đến rất nhanh khiến Khôi Ảnh của hắn bị phản ứng chậm một nhịp, Trường Nam hứng trọn một đòn này thân thể bắn ngược ra sau phun ra từng đạo máu tươi.
Trường Nam sát khí lăng lệ bức người, từ trong hư vô thân ảnh tu sĩ Khôi Âm Tông dần dà xuất hiện:
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi, năm đó ngươi không trở thành khôi lỗi của ta chắc chắn trên người ngươi có bí mật, ta thực đang rất tò mò đây.”
Trường Nam lau đi máu tươi còn đọng trên khoé miệng, trên thực tế hắn cũng đã nhận ra người này, ngay từ một chiêu kia đã cho hắn thấy sự quen thuộc:
“An Đại Hải!”
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!