Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Dưới sự thúc giục của Tôn Lan Kiều, Cảnh Ngữ Yên dẫn Cảnh Ngữ Hàm lên phòng khách ở tầng ba. Trong khoảng thời gian Cảnh Ngữ Hàm mới xuất viện, cô ở căn phòng này. Sau khi đẩy Cảnh Ngữ Hàm vào căn phòng này, Cảnh Ngữ Yên định khóa trái cửa nhốt cô ở trong phòng, rồi về phòng mình thay bộ đồ khác gợi cảm hơn. Nếu không có con ngốc bị thần kinh này, cô ta và Hắc Lăng Tu sẽ có không gian phát triển tình cảm. Nhưng ngay khi Cảnh Ngữ Yên định khóa trái cửa phòng lại, Cảnh Ngữ Hàm xông thẳng ra, cũng đẩy Cảnh Ngữ Yên ngã lăn xuống sàn. "Mày cái con thần kinh này!"
Cảnh Ngữ Yên ngã lăn ra hành lang, đau muốn chết đi được. Không biết liệu có phải là do tư thế ngã của cô ta quá buồn cười hay không, Cảnh Ngữ Hàm làm cô ta ngã lại bật cười. "Mày cười cái gì?" Cảnh Ngữ Yên như bị tiếng cười của Cảnh Ngữ Hàm kích thích, khuôn mặt được trang điểm tinh tế của cô ta đã trở nên cực kỳ dữ tợn. "Sao đứa thần kinh như mày lại may mắn đến vậy, trước kia có cha mẹ giàu có yêu thương, bây giờ còn được gả cho Hắc Lăng Tu..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!