Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Để lấy lại hình tượng, thậm chí Cảnh Ngữ Yên còn nghĩ đến chuyện nói cho Hắc Lăng Tu biết Cảnh Ngữ Hàm là con ngốc. "Tiểu Yên!" Cảnh Ngữ Yên còn chưa nói hết lời, Cảnh Minh đã lạnh lùng ngắt lời cô ta, cũng trợn mắt nhìn cô ta, tỏ ý bảo cô ta đừng ăn nói bậy bạ, tất cả đều giao lại cho ông ta! Bất đắc dĩ, Cảnh Ngữ Yên đành phải ngậm miệng lại, lườm Cảnh Ngữ Hàm bằng ánh mắt thâm độc. "Tiểu Hàm làm sai chuyện là phải giáo dục, nếu cứ thiên vị cho nó, nó sẽ không ý thức được là mình làm sai, chắc chắn lần sau sẽ còn phạm phải sai lầm như vậy." Nói đến đây, Cảnh Minh nhìn về phía Hắc Lăng Tu: “Hắc thiếu, tôi chỉ lo lắng tương lai tiểu Hàm sẽ phạm phải sai lầm lớn hơn, nên mới nói ra những thứ này. Nếu cậu cảm thấy tôi phiền, xin hãy tha lỗi cho tôi." Cảnh Minh nói bằng giọng điệu cực kỳ chân thành, cực kỳ giống trưởng bối từ ái. Nhưng màn diễn xuất bùng nổ này chỉ nhận được câu trả lời...
"Nếu biết mình là người rất phiền, ông còn không mau im miệng!" Không chỉ thẳng thừng nói ra lời vô tình này, Hắc Lăng Tu còn nhìn về phía Cảnh Minh bằng ánh mắt sắc bén lại không mang theo chút nhiệt độ nào, giống như dao sắc lạnh! Bị anh nhìn bằng ánh mắt này, dù trong lòng rất bất mãn, Cảnh Minh cũng không dám biểu đạt ra. Ngay cả vợ ông ta Tôn Lan Kiều muốn bất bình thay ông ta, cũng bị Cảnh Minh cảnh cáo không cho phép mở miệng. Cảnh Ngữ Yên cũng như nhận ra tình hình có vẻ không ổn, không dám mở miệng tùy tiện nữa. Lúc này, cả gia đình Cảnh Minh đã hoàn toàn cảm thụ được sự "Bất cận nhân tình" như trong những lời đồn về Hắc Lăng Tu. "Về nhà!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!