Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Tuy nhiên, đôi môi mỏng gần như mím thành đường thẳng lại bật thốt lên: “Chờ lát nưã sẽ có người mang đến cho em, giờ em đứng lên trước đã..." Không sai, là thỏa hiệp! Nhận được lời hứa, Cảnh Ngữ Hàm mới nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, trên khuôn mặt bẩn thỉu vẫn còn tèm lem nước mắt, nhưng đồng thời cô cũng nở nụ cười rạng rỡ đến chói mắt. Triệu Nhật Thiên vừa chuẩn bị tinh thần giải quyết hậu quả, chợt có cảm giác đau trứng. Triệu Nhật Thiên cũng thích ăn trứng cá đen, nhưng món ăn này quá mắc. Anh ta lại không phải là loại người giàu nứt đố đổ vách như Hắc Lăng Tu, tự nhiên sẽ không nỡ ngày nào cũng bỏ tiền ra mua trứng cá đen. Vì vậy, Triệu Nhật Thiên thường đến chỗ Hắc Lăng Tu ăn ké. Nhưng ở trong ấn tượng của Triệu Nhật Thiên, Hắc Lăng Tu rất ghét Triệu Nhật Thiên đến ăn ké trứng cá muối, chưa bao giờ cho anh ta sắc mặt tốt.
Chứ nói chi là còn cười nói sẽ bảo người đưa tới cho anh ta ăn sau như với Cảnh Ngữ Hàm... Thái độ Hắc Lăng Tu đối xử với vợ ngốc có phần khác thường, làm Triệu Nhật Thiên hơi bận tâm. Triệu Nhật Thiên rất cảm thông với những gì Cảnh Ngữ Hàm gặp phải, nhưng cảm thông không thể mài ra ăn được. Huống chi, Hắc Lăng Tu còn đang gặp nguy hiểm bốn phía xung quanh, giờ mang thêm “đứa con ghẻ” vợ ngốc này, tình hình của anh sẽ càng nguy hiểm hơn. "Bao giờ cậu đưa cô ấy đi?" Triệu Nhật Thiên nói ra những lời này là để nhắc nhở Hắc Lăng Tu, tình hình hiện giờ của anh thật sự không hợp mang thêm một đồ ngốc. Nhưng làm thế nào Triệu Nhật Thiên cũng không ngờ là Hắc Lăng Tu sẽ trả lời như thế này: "Đưa đi đâu? Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã làm rồi, giữ lại đi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!