Bạc Hải đang đọc sách, Trình Xuyên quỳ gối bên chân hắn. Hiện giờ Trình Xuyên rảnh rỗi mới có tâm tư hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của mình, càng cảm thấy dọa người hơn, quả thực là quá yếu đuối, chẳng biết tại sao lại khóc thành bộ dáng kia. Ảo não một trận, Trình Xuyên ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Bạc Hải, có chút hoảng hốt. Thế mà mình thật sự có chủ nhân rồi, hơn nữa chủ nhân còn hoàn mỹ hơn cả trong tưởng tượng. Bạc Hải cảm nhận được tầm mắt của Trình Xuyên, giơ tay sờ đầu cậu, hỏi: “Có buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì đi ngủ một lát đi.”
Bạc Hải nói như vậy làm Trình Xuyên cũng cảm thấy mệt mỏi. Cậu gật đầu, vừa định bò tới bên giường thì đã bị Bạc Hải bế lên. Trình Xuyên vẫn không thể thích ứng được với đối đãi như vậy, cậu cảm thấy rất không tự nhiên. Bản thân là đàn ông con trai nhưng lại bị bế kiểu công chúa như con gái làm Trình Xuyên cảm thấy thẹn, huống hồ cả người cậu trần như nhộng, mông dán vào tay của Bạc Hải. Cậu cứng nhắc ôm lấy bả vai Bạc Hải, lắp bắp cự tuyệt: “Tôi, tôi có thể tự qua đó.”
Bạc Hải cười cười, đi vài bước tới đặt Trình Xuyên lên giường, lại đắp chăn cho cậu: “Ngủ đi.”
Trình Xuyên vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng cậu trở mình mấy cái đã nhanh chóng mất ý thức. Đến khi Trình Xuyên tỉnh lại thì trời đã tối đen, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Cậu tưởng là Bạc Hải đang gọi điện thoại, nhìn sang mới phát hiện là Bạc Hải đang nói chuyện với một người đàn ông ở ngoài cửa, cho dù đã cố gắng đè thấp giọng nhưng vẫn có thể nghe thấy đôi ba câu. Người đàn ông kia đứng đối diện với giường, liếc thấy Trình Xuyên bên này có động tĩnh lập tức đề cao giọng, cười như không cười nói: “Ay da, chó nhà cậu tỉnh rồi kìa.”
Trình Xuyên nhận Bạc Hải là chủ nhân nhưng không có nghĩa là có thể chấp nhận người khác đánh giá thân phận của mình. Cậu bị ý xúc phạm của lời nói kia k1ch thích một bụng hỏa, nửa ngồi dậy lạnh lùng nói: “Cút.”
Người nọ lắp bắp kinh hãi, hoàn toàn không ngờ Trình Xuyên lại nóng nảy như vậy, sắc mặt cũng nhất thời âm trầm. Cậu ta liếc Bạc Hải một cái, oán giận nói: “Chó nhà cậu là giống gì vậy? Sao lại cắn người lung tung như thế.”
Bạc Hải đi tới bên cạnh từng bước, hoàn toàn ngăn trở Trình Xuyên, cười cười: “Không Thanh, cậu ấy là chó của tôi, không phải của cậu.”
Không Thanh hiển nhiên nghe ra ý bảo vệ trong lời nói của Bạc Hải, đáy mắt hơi ảm đạm, cười lấy lòng: “Là tôi nói bậy, cậu đừng giận.”
“Tôi không giận.” Trên mặt Bạc Hải đích xác không có vẻ tức giận, ngữ khí vẫn ôn hòa, lời nói ra cũng không cho phép cự tuyệt: “Cậu về đi, có việc cần nói với tôi thì lên Wechat.”
Không Thanh gật đầu, chỉ có thể xoay người rời đi.
Bạc Hải đóng cửa lại, đi về phía Trình Xuyên. Sắc mặt Trình Xuyên vẫn không tốt, nhưng không dám bày ra vẻ mặt xấu với Bạc Hải, chỉ mím môi không nói lời nào. Bạc Hải sờ lưng cậu giống như đang vuốt lông vỗ về động vật nhỏ: “Trình Xuyên, cậu ta sai trước nhưng cậu cũng không nên nói chuyện như vậy, rất bất lịch sự.”
Trình Xuyên nghe thấy Bạc Hải trách móc mình vừa tức giận lại vừa ấm ức, rõ ràng là tên Không Thanh kia khiêu khích trước, thế mà hiện giờ còn trách mình. Bả vai Trình Xuyên dùng chút lực hất tay Bạc Hải ra, xuống giường nhặt quần áo. Bạc Hải hơi khựng lại, hai tay đút vào túi quần, trầm giọng gọi: “Trình Xuyên.”
Trình Xuyên đưa lưng về phía hắn, dừng động tác lại.
“Con người luôn phải giao thiệp với nhau, không thể tùy tiện làm theo ý mình được.” Bạc Hải nói rất chậm: “Cho tới nay cậu vẫn chưa học được cách nói chuyện đàng hoàng, cái này cần phải sửa.”
Trình Xuyên cứng rắn đáp: “Tôi không muốn sửa.”
“Rất nhiều chuyện không phải cậu không muốn làm, mà là cậu có nên làm hay không.” Bạc Hải nói: “Nếu không làm được thì tôi sẽ phạt; ngược lại, nếu trong vòng một tháng tiếp theo cậu có thể học cách nói xin lỗi và cảm ơn với mọi người thì tôi sẽ thưởng cho cậu.”
Trình Xuyên im lặng một lát, nói: “Tôi không làm được.”
Bạc Hải đi đến trước mặt, Trình Xuyên vốn tưởng là mình sẽ phải ăn một cái tát, theo bản năng hơi rụt người lại. Nhưng Bạc Hải không hề động, chỉ kiên nhẫn hỏi han: “Trước đây chưa gặp tôi cậu cũng có thể nói xin lỗi ngài, cảm ơn ngài, vì sao lại không thể nói như vậy với người khác? Đây không phải là việc khó.”
“Ngài không giống bọn họ.” Trình Xuyên nhíu mày: “Ngài… là chủ nhân của tôi.”
“Đây không phải là lý do.” Hai tay Bạc Hải khắc lên bờ vai Trình Xuyên, giải thích: “Lịch sự chưa bao giờ là đạo đức giả, mà chính là tôn trọng. Độc mồm độc miệng có lẽ uy phong được nhất thời, nhưng sẽ làm tổn thương người khác, sớm muộn gì cũng sẽ tự làm bản thân bị thương. Trình Xuyên, thử một lần được không?”
Cuối cùng Trình Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn Bạc Hải, nói nhỏ: “Vậy phần thưởng là gì?”
Bạc Hải nở nụ cười, biết Trình Xuyên như thế này là đã đồng ý, thấp giọng nói: “Bí mật, nhưng tôi đảm bảo là cậu sẽ thích.” Bạc Hải nhéo nhéo sau gáy Trình Xuyên giống như đang chọc mèo con: “Mỗi lần không nói thì tôi sẽ nhớ kỹ, cuối tuần sẽ phạt cậu. Thiếu một câu tét mông ba cái, tốt nhất đừng để tôi có cơ hội phạt cậu.”
Trình Xuyên không tự chủ mà tưởng tượng đến cảnh mình bị Bạc Hải tét mông, thế mà hạ th4n lại suýt nữa cương lên, vội vàng quay mặt đi chỗ khác mặc quần áo, không dám suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Bạc Hải có không ít quần áo ở câu lạc bộ này, bộ tây trang trắng kia quá thu hút sự chú ý, hắn rất ít khi mặc ra ngoài, lúc rời khỏi đây thì thay một bộ đồ rộng rãi. Hai người vừa ra khỏi cửa thì gặp phải 137, dường như đối phương rất thân thuộc với Bạc Hải, mỉm cười bước tới chào hỏi. Bạc Hải nói chuyện với 137 một lát, Trình Xuyên rầu rĩ đứng phía sau lưng hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạc Hải quay đầu lại nhìn Trình Xuyên, nắm tay cậu một cái rồi nhanh chóng buông ra: “Không vui à?”
Trình Xuyên lắc đầu.
Bạc Hải cười khẽ hai tiếng, hiểu rõ: “Nếu không phải không vui thì sao vừa rồi lại hung dữ trợn mắt với 137 như vậy?” Bạc Hải mỉm cười liếc Trình Xuyên: “Chẳng lẽ là tôi nhìn lầm?”
Trình Xuyên bị chọc thủng tâm tư có chút bối rối, cố ý trả lời có lệ: “Tôi không có trợn mắt với cậu ta.”
Trình Xuyên nghẹn lời, làm bộ không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Lúc hai người về đến ký túc xá thì đã gần mười giờ tối, Vương Cụ đã lên giường rồi, Lý Thương Bằng còn đang vừa ngâm chân vừa nghịch điện thoại. Thấy hai người cùng trở về có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ có khi là trùng hợp gặp nhau ngoài cửa cũng nên, cũng không nghĩ nhiều nữa, chào hỏi Bạc Hải: “Về rồi à?”
Bạc Hải gật đầu.
Lý Thương Bằng chỉ lên bàn của Bạc Hải, cười nói: “Hôm nay tôi vào trong thành phố sửa máy tính, thuận tiện mua mấy cái bánh tart trứng, đặt trên bàn của cậu kìa.”
Bạc Hải cười ôn hòa: “Cảm ơn.”
Vương Cụ trên giường ló đầu ra thăm dò, giơ ngón tay cái: “Mau ăn đi, ngon lắm đó.”
Hiển nhiên là không ai thèm để ý đến Trình Xuyên, cậu đã sớm quen bị coi như không khí rồi, im lặng ngồi xuống chỗ của mình, lấy thời khóa biểu soạn sách vở rồi chuẩn bị cho bài ngày mai. Bạc Hải thấy Lý Thương Bằng đang chăm chú nghịch điện thoại, vì vậy xách gói đồ ăn lên, lúc đi qua bàn của Trình Xuyên thì gõ nhẹ lên bàn vài cái, nhìn cậu một cái rồi đi ra ngoài, bước chân không hề dừng lại. Trình Xuyên ngẩn người, buông bút xuống đi theo Bạc Hải ra ngoài ban công.
Bạc Hải đóng cửa ban công lại, đứng sang bên cạnh vài bước tránh khỏi tầm nhìn của Lý Thương Bằng. Trình Xuyên hơi căng thẳng, hỏi: “… Phải quỳ sao?”
Bạc Hải cười phì một tiếng, vẫy tay với Trình Xuyên: “Nghĩ đi đâu vậy, lại đây ăn, tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Trình Xuyên thở phào, chậm chạp đi đến bên cạnh Bạc Hải, nhận lấy gói đồ ăn to trong tay hắn. Cậu yêu đồ ngọt như mạng, có ngọt hơn nữa cũng ăn được, chỉ chốc lát sau đã ăn hết nhân trứng sữa, lại cắn tới phần vỏ bánh bên ngoài.
Bạc Hải rút điếu thuốc ra, kẹp vào miệng rồi châm lửa. Hắn không chút để ý mà bật lửa lên, soi sáng nửa khuôn mặt. Từ góc độ Trình Xuyên có thể nhìn thấy ánh mắt Bạc Hải hơi híp lại, lông mi đen dày, ánh lửa vụt hiện lên trong đáy mắt sắc bén rồi biến mất, luồng khói phun ra bị gió thổi làm phai nhạt, giống như sương mù tan đi, sườn mặt vốn mông lung cũng dần trở nên rõ ràng.
Cảm nhận được Trình Xuyên đang nhìn mình, Bạc Hải hơi nghiêng đầu sang, chỉ thấy bên miệng Trình Xuyên dính một lớp bơ, thần tình hơi ngẩn ngơ. Hắn cúi đầu cười cười, miệng ngậm điếu thuốc hơi sát lại một chút, vươn tay dùng sức lau khóe miệng của Trình Xuyên: “Ngẩn ngơ cái gì vậy? Có ngọt không?”
Trình Xuyên không trả lời, Bạc Hải thuần thục kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn về phía bóng cây lờ mờ ở phía xa: “Về sau nói chuyện đàng hoàng, đừng giương vuốt cào người khác nữa, Lý Thương Bằng cũng sẽ mua cho cậu.”
Trình Xuyên nuốt xuống bánh trong miệng, một lát sau mới nhỏ giọng đáp: “Ngọt lắm.”
Chờ Trình Xuyên ăn xong, Bạc Hải bảo cậu vào trong trước, còn mình đứng hóng gió bên ngoài một lúc chờ tan hết mùi thuốc lá rồi mới về phòng. Lý Thương Bằng đang trải giường, thấy Bạc Hải về phòng thuận miệng hỏi: “Có ngon không?”
Bạc Hải nhìn bóng lưng Trình Xuyên, đối phương đang cúi đầu viết bài giống như học sinh tiểu học. Hắn llập tức thu hồi ánh mắt, cười rất tự nhiên: “Ngon lắm.”
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!