Sau khi nhấp mỗi chai nước một ngụm, Lạc Lâm Viễn lại cảm thấy hành động này của mình quá ấu trĩ, cậu nhìn ba chai nước mình vừa uống rồi lại lén nhìn sang Du Hàn.
Du Hàn đang bị một đám người vây quanh, cũng không biết tại sao anh lại quay sang phía cậu. Tầm mắt hai người chạm nhau, Lạc Lâm Viễn chưa rời mắt đi nhưng vẻ mặt Du Hàn lại điềm tĩnh như thể không có chuyện gì, thậm chí ngay cả dừng lại cũng không, chuyển hướng một cách tự nhiên sang nói chuyện với nữ sinh gần anh.
Vốn dĩ hôm nay trước khi ra khỏi nhà tâm trạng của Lạc Lâm Viễn đã sa sút lắm rồi, bây giờ cậu càng không còn hứng thú gì nữa với hoạt động tập thể này.
Cậu cúi đầu nhìn đôi giày thể thao của mình, sạch sẽ trắng phau, từ trước tới nay cậu không chơi bóng rổ.
Không phải vì cậu không muốn mà là không thể. Bả vai của cơ thể này không thể chống đỡ, tay cũng không thể giơ lên, đừng nói chơi bóng rổ, ngay cả chạy bộ bình thường cậu cũng không làm tốt.
Người trong gia đình nói không cần cậu giành chức vô địch Olympic, không vận động được thì thôi.
Thật ra Lạc Lâm Viễn cũng rất muốn chơi bóng rổ, dù sao đây cũng là một hoạt động chung.
Cậu giơ tay lên trước trán che vài tia nắng mặt trời, mắt hơi nheo lại nhìn về phía sân bóng rổ.
Một tốp nam sinh bắt đầu nửa sau trận đấu. Là một cầu thủ đệm bóng, Du Hàn đã ghi không ít điểm cho đội bóng lớp 10.
Cậu nhìn những sợi tóc nhuốm màu nắng của Du Hàn, cũng nhìn thấy những giọt mồ hôi nhỏ xuống giữa không trung của anh. Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm, cậu cũng chẳng cần hâm mộ kiểu vận động tập thể như bóng rổ, tay chân cứ va chạm vào nhau, mồ hôi thì nhớp nháp hòa quyện, có gϊếŧ cậu cậu cũng sẽ mặc kệ không quan tâm đâu.
Cậu không chỉ không hâm mộ mà còn có hơi ghét bỏ, mặc dù trong lòng bài xích nhưng lại không rời được mắt, ngay cả Hạ Phù tự dỗ bản thân xong ngồi xuống bên cạnh, cậu cũng không hay biết.
Hạ Phù với tay sang túi lấy chai nước, vẫn còn hơi bực bội: "Anh mua nước cho bọn họ mà sao không mua cho em?"
Lạc Lâm Viễn thấy cô với tay sang lấy chai nước mình vừa uống, vội vàng túm lấy tay cô, muốn đổi chai khác.
Kết quả Hạ Phù trở tay rụt ra khỏi tay cậu, "Anh làm gì thế? Còn chưa hết giận anh đâu, đừng có táy máy chân tay!"
Lạc Lâm Viễn: "Không phải, mấy chai này anh uống hết rồi."
Hạ Phù liếc ba chai nước trong túi, "Anh uống hết rồi á?"
Lạc Lâm Viễn thản nhiên, "Muốn thử các vị khác nhau."
Hạ Phù: "Em không để ý đâu."
Lạc Lâm Viễn: "Anh để ý."
Hạ Phù: "..."
Lúc này trên sân bóng phát sinh tình huống ngoài ý muốn, Du Hàn và Lý Vũ Kiệt không cẩn thận va vào nhau. Du Hàn bị Lý Vũ Kiệt kéo một cái nên bản thân ngã xuống đất, cánh tay bị quệt xước.
Trong nháy mắt Lạc Lâm Viễn đứng phắt dậy, mắt dính chặt vào sân bóng. Hạ Phù ở bên cạnh sợ hãi kêu lên, mấy khán giả nữ phía sau cũng đều đứng dậy, ai cũng rất đau lòng.
Lý Vũ Kiệt nhanh chóng tới kéo người đứng dậy, "Xin lỗi người anh em, không sao chứ?"
Du Hàn lau mồ hôi, không để ý chút nào lắc đầu, "Không sao, rửa qua với nước là được."
Lý Vũ Kiệt ngẩng đầu hô lên sang bên này: "Nước!"
Lạc Lâm Viễn cầm một chai nước chạy chậm qua, đôi mắt cứ nhìn chăm chú vào mảng trầy da khá lớn trên cánh tay Du Hàn.
Lý Vũ Kiệt thấy người tới là Lạc Lâm Viễn thì rất đỗi ngạc nhiên, kết quả thấy chai nước cậu đang cầm trong tay thì bị chọc cười, "Tiểu Viễn, mày thế này là muốn anh Du ngầu lòi đau thêm hả?"
Lúc này Lạc Lâm Viễn mới phát hiện mình hoảng loạn quá nên cầm theo chai Coca, cực kỳ lúng túng. Hạ Phù cầm chai nước suối đi tới, bó tay nhìn anh bạn trai ngốc nghếch của mình một cái rồi ngượng ngùng mỉm cười với Du Hàn, "Nước của cậu đây."
Lạc Lâm Viễn tiu nghỉu cúi gằm mặt, rụt chai Coca lại, thấy còn chưa đủ cậu bèn giấu ra sau lưng, không để nó chường mặt ra nữa, không thì càng mất mặt xấu hổ hơn.
Bạn đang đọc bộ truyện Hàn Viễn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hàn Viễn, truyện Hàn Viễn , đọc truyện Hàn Viễn full , Hàn Viễn full , Hàn Viễn chương mới