Lạc Lâm Viễn cảm thấy mình không nên vui như mở cờ trong bụng thế này, nhưng mà cậu vẫn cực kỳ vui vẻ, còn cảm thấy Du Hàn tự vả mặt mình.
Trước đây ai từng tỏ ra dữ dằn nói rằng ở trường đừng tỏ ra quen biết với tôi?
Bây giờ là bản thân Du Hàn tự chủ động chào hỏi, chủ động nói muốn dẫn cậu đi thăm bà ngoại anh, chứ không phải cậu tự sáp lại gần quấn lấy anh đâu.
Vẻ mặt không nhịn được cười của cậu làm Du Hàn chú ý, anh buồn cười hỏi: "Vui vậy à?"
Trong nháy mắt Lạc Lâm Viễn sừng sộ lên, "Tàm tạm thôi, con mắt nào của cậu thấy tôi vui?"
Du Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt đang cười, định nói mắt nào cũng thấy cả, nhưng cuối cùng anh vẫn giữ lại mặt mũi cho cậu, dựa vào kinh nghiệm quen Lạc Lâm Viễn trong một thời gian ngắn, cậu chàng này cứ dỗ dành là sẽ mềm lòng ngay.
Lạc Lâm Viễn đi theo sau Du Hàn, thấy anh không định đến căng tin bèn lắm miệng hỏi: "Trưa nay cậu ăn thứ này à?"
Du Hàn đung đưa cái túi trong tay, nhẹ giọng nói: "Hương vị cũng được."
Lạc Lâm Viễn: "Tôi còn chưa ăn cơm trưa, cậu đến căng tin cùng tôi không?" Cậu cảm thấy thái độ của Du Hàn đối với mình đã tốt hơn rồi, vì vậy lại được voi đòi tiên.
Thực ra cũng không phải được voi đòi tiên, bình thường ngoại trừ bọn Phương Tiếu ra, Lạc Lâm Viễn cũng rất ít khi ăn cơm với người khác.
Hơn nữa cậu không đói bụng, vừa mới ăn xong ở nhà rồi mới đến trường, bây giờ cậu chỉ tìm cách khác để tiếp thêm đồ ăn cho Du Hàn thôi.
Cậu biết rõ anh phải đóng một khoản tiền thuốc thang rất lớn, cuộc sống đang vất vả, nếu đã là bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
Không ngờ Du Hàn từ chối cậu, thậm chí còn không chút do dự, nhoắng một cái đã đến cửa lớp 10, anh chào tạm biệt cậu rồi vào thẳng lớp luôn.
Khiến cho Lạc Lâm Viễn cứ ngơ ngác ở cửa, không biết có nên nổi giận hay không.
Lớp 10 là địa điểm khá bất tiện, bên trong có người yêu cũ của cậu, cũng có Du Hàn đang là bạn cậu. Lạc Lâm Viễn nhìn biển lớp bình tĩnh lại rồi trở về lớp của mình.
Du Hàn vào chỗ, đặt thức ăn xuống đi lấy nước nóng, định nhanh chóng giải quyết cho xong bữa trưa.
Bún xào đã bết thành cục dính vào nhau, vị nguội ngắt đầy dầu mỡ. Dường như anh không cảm nhận được, nhai từng miếng từng miếng giống như hoàn thành nhiệm vụ lấp kín cái bụng mình.
Anh nghe thấy mấy cô gái đang túm tụm trò chuyện cách đó không xa, thi thoảng tên của Lạc Lâm Viễn xuất hiện trong đó. Du Hàn ngước mắt lên nhìn, phát hiện ra một nhân vật anh từng gặp cũng đang nhìn mình, là cô gái tên Hạ Phù kia.
Du Hàn còn nhớ rõ, cô ấy là bạn gái của Lạc Lâm Viễn.
Hạ Phù nhìn anh rồi lại nhìn chăm chú vào điện thoại, thỉnh thoảng đồng ý với bạn bè xung quanh một tiếng. Nhóm bạn của cô sốt sắng vô cùng, một người trong đó nói với cô: "Lạc Lâm Viễn vừa mới đến lớp chúng ta, cậu có thấy không?"
Hạ Phù bấm điện thoại, "Cậu ấy cũng không phải đến tìm tớ."
Người bạn hận không thể véo cô một cái, "Sao lại không đến tìm cậu, có mà lén đến nhìn cậu thì có. Thật sự không có ý định quay lại hả?"
Hạ Phù thấy phiền, nằm úp sấp lên mặt bàn, vùi gương mặt xuống, "Chia tay cũng chia tay rồi, quay lại cái khỉ gì!" Huống hồ... không phải cô muốn chia tay mà, mặc dù cô là người nhắc đến nhưng trong cái nhìn của người bên ngoài, cô mới là người đá Lạc Lâm Viễn.
Mí mắt Hạ Phù nóng lên, chỉ cảm thấy nước mắt kìm nén đã lâu sắp không nhịn nổi nữa.
Lạc Lâm Viễn không đến tìm cô, thậm chí cậu còn không liếc một cái vào trong lớp, như thể biết rõ cô có mặt ở đây.
Bạn bè Hạ Phù đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám khuyên nữa, nhân vật chính tựa như đà điểu tự vùi đầu xuống, từ chối nói chuyện tiếp.
Một nữ sinh trong số đó thấy Du Hàn trở về bèn rời khỏi nhóm, đi tới trước mặt anh, đưa cho anh một túi bánh quế cuộn vị dâu, nói: "Du Hàn, cho cậu cái này nè."
Du Hàn đậy lại nắp hộp cơm trống rỗng, quấn chặt vào túi nilon rồi mới giơ tay lên nhận lấy bánh quế cuộn của nữ sinh, mỉm cười đáp: "Cảm ơn cậu."
Cô gái đỏ mặt ngồi về chỗ với bạn, tiếng nhỏ giọng rì rầm lại vang lên một trận.
Lạc Lâm Viễn vừa về lớp liền bị Phương Tiếu lôi kéo, nghe cậu ta than ngắn thở dài nói buổi sáng chỉ có một mình cô đơn lạnh lẽo biết bao. Đến khi Lạc Lâm Viễn lấy ra đĩa game PS4 mới nhất từ trong cặp sách nhét vào tay cậu ta, lúc này Phương Tiếu mới hớn hở ngậm miệng lại.
Hứa Xương và Lý Vũ Kiệt cũng theo sau vây quanh, vô cùng hưng phấn dán mắt vào đĩa game mới trong tay Phương Tiếu.
Lý Vũ Kiệt: "Tối nay đến nhà anh Phương cày game đi, tiện thể ăn nướng luôn?"
Hứa Xương huých cánh tay vào Lý Vũ Kiệt, "Ăn nướng cái gì, không vệ sinh, chắc chắn mẹ Phương Tiếu sẽ giữ chúng ta lại ăn cơm."
Bạn đang đọc bộ truyện Hàn Viễn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hàn Viễn, truyện Hàn Viễn , đọc truyện Hàn Viễn full , Hàn Viễn full , Hàn Viễn chương mới