Sáng nay Lạc Lâm Viễn không ngại xấu hổ vì người yêu cũ, đến lớp 10 tìm Du Hàn là vì bản thân có mục đích riêng.
Hôm qua cậu bị Lâm Thư trách móc, là Du Hàn bảo vệ cậu trước mặt bà. Đó là một cảm giác rất đặc biệt.
Mặc dù bác Ngô tốt với cậu nhưng ông cũng không dám phản bác Lâm Thư. Khi Lạc Đình ở nhà, vì không muốn cãi nhau với chồng nên Lâm Thư rất ít khi nói cậu như vậy.
Buổi tối sắp đi ngủ, Lạc Lâm Viễn tra Baidu xem làm thế nào để tốt với một người. Cậu đọc cả đống hướng dẫn, cuối cùng lựa chọn tặng cho Du Hàn một phần ăn sáng.
Chỉ là những câu trả lời kia đều dạy cậu cách để theo đuổi crush, mặc dù đây không phải đáp án cậu muốn nhưng cũng coi như có tác dụng.
Sau khi Du Hàn đi, cậu nói chuyện với Lạc Đình một lúc, cuối cùng đòi hỏi thời gian học bổ túc là ba ngày một tuần, mỗi buổi ba tiếng. Lạc Đình đồng ý, bảo cậu tự nói với thầy Du.
Lạc Lâm Viễn nghe thấy câu thầy Du trong điện thoại, cảm thấy rất buồn cười, "Bố, con đồng trang lứa với cậu ấy, sao có thể gọi là thầy được?"
Lạc Đình: "Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, con cũng biết người ta bằng tuổi mình à? Cậu ấy đứng đầu còn con thì sao?"
Lạc Lâm Viễn: "Tại, tại, tại con không thông minh bằng cậu ấy mà, nếu như con sở hữu bộ óc ấy, con cảm thấy mình cũng sẽ giỏi như vậy."
Lạc Đình: "Năm ấy bố tốt nghiệp Đại học trọng điểm, mẹ con cũng là một sinh viên tài giỏi, thành tích của con không tốt không thể trách do di truyền được."
Lạc Lâm Viễn không còn lời nào phản bác được.
Sáng sớm hôm sau, cậu đến lớp Du Hàn, mang theo bữa sáng coi như lời cảm ơn, tiện thể nói cho anh việc học thêm.
Không ngờ Du Hàn từ chối bữa sáng của cậu, Lạc Lâm Viễn cảm thấy mất mặt, cầm túi giấy bỏ về. Về đến lớp, cậu bị đồ chơi của Phương Tiếu thu hút, sự hờn dỗi vừa xong bị phân tán.
Phương Tiếu mang theo một máy PSP(*) đến lớp, bên trong có một đống trò chơi, Lạc Lâm Viễn nhận lấy thì chơi mãi không dừng được.
(*) PlayStation Portable: Máy chơi game cầm tay.
Phương Tiếu cũng muốn chơi, trong lòng cứ ngứa ngáy, thấy Lạc Lâm Viễn tì trán lên mặt bàn, chơi đến là nghiêm túc thì chọc ngón tay lên eo cậu, "Chẳng phải bây giờ mày phải tập trung học hành để tiến bộ sao? Trả máy game cho tao."
Lạc Lâm Viễn uốn éo né tránh, "Thì tan học tao mới chăm học, tao có thầy Du rồi."
Phương Tiếu cười phụt thành tiếng, "Thầy Du? Mày gọi như thế cậu ta có đồng ý không?"
Lạc Lâm Viễn vẫn dán chặt mắt vào màn hình, "Bố tao bảo gọi cậu ấy như thế, nói ai có thể dạy tao thì đều là giáo viên hết."
Phương Tiếu ùi chà chà một tiếng, chợt nói: "Thế tao đến nhà mày mượn bài thi của thầy Du chép được không?"
Bọn họ đều bằng tuổi nhau, bài tập của khối 12 cơ bản đều là bài thi. Bài thi được in ấn đồng bộ rồi phát cho mỗi lớp, có lớp tiến độ nhanh, có lớp tiến độ chậm.
Lớp 10 là lớp chọn, đương nhiên tiến độ sẽ nhanh hơn so với lớp thường như lớp 3.
Lạc Lâm Viễn miễn cưỡng rời mắt khỏi màn hình PSP, dò xét Phương Tiếu, "Được đấy, học thầy Du hai trăm tệ một tiếng, nhớ trả thù lao là được."
Phương Tiếu phì cười, "Tao tìm người làm bài tập hộ cả tối cũng chẳng đến hai trăm."
Lạc Lâm Viễn nhấn nút tạm dừng, biểu cảm khiêu khích nói: "Thầy Du sao có thể giống mấy tên phàm phu tục tử làm bài tập hộ kia được?"
Phương Tiếu: "Sao lại không giống? Đều là làm bài tập cả, mày tưởng thầy Du không làm bài tập hộ người ta sao?"
Lạc Lâm Viễn: "Cậu ấy làm rồi à?"
Phương Tiếu: "Chắc là làm rồi, kiếm được không ít đâu. Mười tệ một môn, sáu mươi tệ sáu môn, một người sáu mươi tệ, hai người là một trăm hai mươi rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Nhưng mà... nhưng mà..." Cứ nhưng mà mãi, cậu mới gian nan nói: "Thành tích của cậu ấy tốt mà, chữ viết còn đẹp, một môn cũng phải mười lăm tệ chứ!"
Phương Tiếu trợn trắng mắt, "Làm bài đối phó thì chữ viết đẹp có tác dụng chó gì? Giáo viên liếc mắt một cái là nhận ra ngay."
Lạc Lâm Viễn hừ một tiếng, "Vậy mày đi tìm bọn họ làm bài tập đi, sao cứ phải theo tao lợi dụng Du Hàn."
Phương Tiếu trợn to mắt, "Có phải anh em không đấy hả? Đã giúp bạn thì đừng có tiếc mạng sống chứ."
Lạc Lâm Viễn không chịu nổi Phương Tiếu cứ lải nhải, lấy phần bữa sáng bị từ chối trong ngăn bàn ra, "Hamburger và khoai tây chiên McDonald, ăn không?"
Phương Tiếu: "Ăn!"
Lạc Lâm Viễn: "Im mồm chưa?"
Phương Tiếu: "Tao cam đoan!"
Lạc Lâm Viễn dùng một phần ăn sáng cứu rỗi được tình hữu nghị đang trên đà đổ vỡ, thành công chiếm được PSP cả sáng. Tiết Toán buổi chiều, nghĩ đến bài giảng của Du Hàn chiều hôm qua, cậu chẳng biết gì cả, thế là buông di động xuống, nghiêm túc ngồi nghe giảng.
Nhưng nền tảng của Lạc Lâm Viễn thật sự quá kém, tiết Toán cậu chật vật nghe mãi rồi lăn ra ngủ, hết tiết rồi vẫn chưa tỉnh lại.
Phương Tiếu lấy quả bóng rổ từ dưới ghế ra, dùng chân tâng bóng giống như chơi bóng đá, làm giảm sự sốt ruột sắp đến giờ tan học.
Bạn đang đọc bộ truyện Hàn Viễn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hàn Viễn, truyện Hàn Viễn , đọc truyện Hàn Viễn full , Hàn Viễn full , Hàn Viễn chương mới