Kiều Duệ bây giờ quả thực có cả đầu chấm hỏi. Ai tới nói cho cậu biết, lão đại ban nhạc với bạn cùng phòng đã dính lấy nhau từ khi nào được không? ? ? Lúc này Kỳ Tuân đang đi trên đường, gió đêm quất vào mặt nhưng khóe môi anh vẫn lộ ra nụ cười, tốp năm tốp ba nữ sinh đi ngang qua đều nhịn không được lén nhìn anh. Nhìn tin nhắn của Kiều Duệ dồn dập gửi tới, Kỳ Tuân rất kiên nhẫn trả lời từng cái một, tâm tình rất tốt. Mà thông qua Kỳ Tuân biết được chân tướng, Kiều Duệ đã hoàn toàn chết điếng. Tuy bình thường cậu rất sùng bái anh Kỳ nhưng giờ phút này vẫn nhịn không được có cảm giác cọng cải thìa Nhạc Hàm này bị…. củng mất. Kiều Duệ câm nín một chốc, sau đó bùm bùm gõ chữ: “Cho nên nếu không phải em phát hiện sớm, thì phải chờ tới tận buổi biểu diễn ăn cơm chó đầy họng mới phát hiện anh gặp mặt người yêu trên mạng? !” Cậu lại hỏi: “Chu Diêu với Lạc Diễn có biết không? !” Kỳ Tuân ngẫm nghĩ. Ngày hôm qua, Chu Diêu tới tìm anh. Chu Diêu đã biết chuyện anh và Oa Oa tiến triển ra ngoài đời thực, mà cậu ta với Lộc Giác không biết cũng thảo luận chuyện này từ khi nào. Chu Diêu có chút do dự và mong đợi, buồn bực chạy tới hỏi anh: “Lộc Giác nói mình là fan hâm mộ của ban nhạc chúng ta, nói là hẹn gặp vào ngày tổ chức buổi biểu diễn, làm em giật mình…” Kỳ Tuân khi đó: “…” Sao giống mánh của anh vậy. Chu Diêu sờ đầu hỏi: “Lộc Giác ước định ám hiệu với em là ‘bé dễ thương’ nhưng lại không nói làm sao ra ám hiệu, đâu thể nào bảo em hỏi từng người chứ?” Kỳ Tuân biết rõ ‘bé dễ thương’ có ý gì lặng lẽ nói: “Nếu anh ta đã nói thế thì chắc chắn sẽ có cách tìm được cậu, nghĩ nhiều làm gì.” Nói thì nói vậy nhưng Chu Diêu vẫn có chút lo lắng, hoặc cũng có thể là vì sắp được gặp mặt người mình thích nên hồi hộp. Mà hôm qua Chu Diêu ở trong căn hộ của anh ngồi nửa ngày, phát ngốc nửa ngày, cuối cùng dùng ánh mắt chờ mong hỏi anh: “Em đang nghĩ xem có nên hẹn ám hiệu với Lộc Giác hay không! Hai ngày trước có nói với anh là em định hát bài em tự viết, vậy chọn bài ‘hôm nay ngủ chỏng vó’ đi, anh nói coi em dùng tên bài hát này làm ám hiệu được không? Đến khi đó em chỉ cần nói ra tên bài hát là Lộc Giác biết em là ai ngay!” Chu Diêu càng nghĩ lại càng thấy đây là biện pháp tốt, tâm tình liền vui vẻ hẳn: “Đệt, lỡn mợn quá đi, sao mình lại thông minh vậy chứ!” Trong buổi biểu diễn lần này, ngoại trừ cả đội hát chung với nhau thì cũng sẽ có thời gian hát đơn ca, ai muốn hát gì thì có thể tự chọn, mọi người cũng chưa thống nhất. Bài hát ‘hôm nay ngủ chỏng vó’ này là Chu Diêu tự mình nghĩ ra, phong cách đặc biệt trẻ trâu. Lúc nghe bài này, Kỳ Tuân đã nhịn không được phải cười phá lên. Chu Diêu bị cười tới đen mặt, ảo não hỏi: “Sao? Cười gì mà cười?” Mà Kỳ Tuân thì lập tức ngừng cười, xua tay ậm ờ nói: “Không có gì, nghe hay lắm.” Hai người này, chậc, thật là xứng. Còn Lạc Diễn thì cũng có lén lút trao đổi với Kỳ Tuân. Hồi ức xong, Kỳ Tuân sâu xa nói: “Bọn họ… cũng biết.” Kiều Duệ: “? ? ?” Tình huống gì đây? Tức là, cậu bị xa lánh à? Cậu bị xa lánh đúng không? Kỳ Tuân còn không chút thành ý nào bổ sung: “Ừm, không phải cố ý không nói cho nhóc biết đâu.” Kiều Duệ tức giận nói: “Mấy người… thực đáng ghét! ! !” Kỳ Tuân bị mắng mà vẫn vui sướng như không. Kết quả hôm sau đã bị báo ứng— Anh về nhà ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm rời giường liền bắt đầu tắm gội, sấy tóc xong thì lôi hũ gel mẹ mua mà mình chưa bao giờ dùng tới loay hoay cả nửa ngày. Làm tóc xong, anh tới trước tủ quần áo thử vài bộ.
Đến khi chuẩn bị xong thì đã là hai tiếng sau. Kỳ Tuân hăm hở gọi điện cho Kiều Duệ: “Nhạc Hàm đâu rồi? Dụ em ấy ra ngoài đi, anh muốn hẹn hò.” Kiều Duệ lạnh như băng trả lời: “Oh, cậu ta về nhà rồi.” Kỳ Tuân: “…” Kỳ Tuân giật mình, lúc này mới nhớ ra hôm nay đã là ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc Khánh— anh tức tối chửi tục một câu, hôm qua còn tự cho là trước khi hai người gặp mặt vẫn còn rất nhiều thời gian để xoát độ hảo cảm, kết quả hôm nay Nhạc Hàm đã về nhà mất rồi? ! Kỳ Tuân tức giận: “Sao hôm qua em không nói? !” Kiều Duệ phát ra tiếng cười quái dị: “Hôm qua anh Kỳ bạo tin như thế, sao em còn nhớ tới chuyện này chứ.” “…” Kỳ Tuân híp mắt: “Em như thế là ghen tị.” Bạn cùng phòng, anh em tốt giờ biến thành vợ của anh, Kiều Duệ rõ ràng là đang bị tâm tình chiếm hữu của mình quấy phá! Kiều Duệ lạnh lùng nói: “Em không biết, dù sao thì chúc hai người hẹn hò thuận lợi nha.” Dứt lời liền cúp máy. Kỳ Tuân liền trừng điện thoại: “…” Đứng im một hồi, anh xám xịt gửi tin wechat cho Nhạc Hàm: “Em về nhà rồi à?” Nhạc Hàm đang trên xe bus nhìn thấy tin wechat: “…” Sao Kỳ Tuân lại gửi tin như vậy? Người này không phải có ý gì với cậu chứ? Nhưng cậu đã có bạn trai rồi mà? Đấu tranh tâm lý một hồi, Nhạc Hàm cắn răng quyết định đặt điện thoại xuống coi như không thấy. Đợi nửa ngày không nhận được trả lời, Kỳ Tuân vuốt mặt. Bắt đầu, bắt đầu có chút thấp thỏm. Kỳ Tuân có ý gì, sau đó lại thấp thỏm ra sao, Nhạc Hàm không biết. Lúc Nhạc Hàm ôm bao hành lý nhỏ về tới nhà, mẹ đang chuẩn bị cơm trưa. Người trong khu vốn rất đông, tới ngày nghỉ con cháu đều tập trung về nhà lại càng náo nhiệt hơn, mấy cụ dẫn theo con cháu dạo chơi, phơi nắng, trò chuyện, rất có không khí đoàn viên. Vừa vào cửa, Nhạc Hàm liền gọi ‘ba mẹ’, mẹ Nhạc từ phòng bếp đi ra nói ‘về rồi à’, ba Nhạc thì đang tưới hoa trước cửa sổ, cũng đáp một tiếng. Nhạc Hàm bỏ đồ dơ vào máy giặt, đồ cần giặt tay thì ngâm vào thau, sau đó chạy ra phụ dọn cơm. Ba Nhạc tưới hoa xong liền tới bàn ngồi, mẹ Nhạc dọn thức ăn lên, quan sát Nhạc Hàm nói: “Ai u, học trong trường một tháng cái là trắng lại rồi hả?” Lúc nghỉ hè Nhạc Hàm đã cùng Triệu Nhất Phi quậy một phen ở bên ngoài nên đã đen đi không ít, bây giờ thì lại trắng trắng mềm mềm rồi. Nhạc Hàm cười he he, thầm nghĩ may mà trắng lại, bằng không đen thủi đen thui đi gặp Chiến Ca thì xấu quá! Ba Nhạc liếc mắt: “Chắc chắn là không chịu ra ngoài vận động, cả ngày vùi đầu trong phòng ngủ, con nói coi con trai con đứa gì mà không chịu chơi mấy trò banh bóng này nọ…” Nói tới đây, ba Nhạc húng hắng giọng một chút, có chút mất tự nhiên lẩm bẩm: “Chơi bóng rổ không phải có thể làm quen với nhiều con trai hơn à?” Nhạc Hàm đỏ mặt, không trả lời. Mẹ Nhạc cũng xấu hổ, liếc ba Nhạc nói: “Ông nói linh tinh gì đó.” Ba Nhạc gãi gãi đầu, có chút xấu hổ. Nhạc Hàm mím mím môi, cố nhịn cười: “Ba…” Ba Nhạc chống đỡ không nổi, xua tay xấu hổ nói: “Rồi rồi, coi như ba chưa nói gì đi, không cho nói!”
Nhạc Hàm phì cười. Cậu biết ba đang cố gắng thích ứng với chuyện ‘con trai mình thích con trai’. Năm mười hai, Nhạc Hàm quả thực rất khổ sở, nhưng có được ba mẹ như thế, cậu cảm thấy rất thỏa mãn. — không phải bất kỳ người đồng tính nào cũng sẽ được người thân tiếp nhận, vì thế tuy ba mẹ cần một chút thời gian mới có thể điều chỉnh được tâm tình, khoảng thời gian đó cũng làm Nhạc Hàm đau lòng, nhưng chung quy, Nhạc Hàm vẫn rất cảm kích bọn họ. Cảm kích bọn họ đã bao dung cậu, ủng hộ cậu. Lúc ăn cơm, mẹ Nhạc nói tới chuyện qua hai ngày nữa sẽ qua nhà bà ngoại Nhạc Hàm dùng cơm. Ông bà nội Nhạc Hàm đều đã qua đời, nhưng ông bà ngoại thì vẫn còn, ngày tết vẫn luôn qua đó ăn bữa cơm đoàn viên. — may mắn là sau khi cha mẹ Nhạc Hàm tiếp thu xu hướng tính dục của cậu, hai vị trưởng bối cũng chủ động làm công tác tư tưởng cho hai cụ, mà ông bà ngoại từ nhỏ đã rất yêu thích Nhạc Hàm, sao nỡ nặng nề trách móc ép buộc cháu trai, chỉ có thể tiếp nhận sự thật này, vì thế bây giờ Nhạc Hàm vẫn thường xuyên ở chung với người nhà, tình cảm rất tốt đẹp. Nói nói một hồi thì mẹ Nhạc nhớ ra một chuyện. “Đúng rồi, ngày đó trên đường từ nhà ngoại về mẹ có tình cờ gặp cô Lư chủ nhiệm lớp con hồi cấp ba.” Mẹ Nhạc nhíu mày: “Nghe nói lớp con định tổ chức họp lớp, con có đi không?” Nhạc Hàm sửng sốt, lắc đầu: “Không ai thông báo với con cả.” “Không thì thôi, có báo con cũng đừng có đi.” Ba Nhạc mất hứng nói: “Mấy cái người đó, sau này đừng lui tới nữa mới tốt!” “Aiz, kỳ thực cũng không phải đứa nào cũng thế mà, chỉ là…” Mẹ Nhạc cũng không biết nên nói gì, nghĩ tới tình cảnh của Nhạc Hàm năm mười hai, hai vợ chồng liền cảm thấy đau lòng. Khi đó vì chuyện Nhạc Hàm bị bạn học trộm điện thoại mà bọn họ được gọi tới trường, vốn tưởng chuyện đã giải quyết xong, không ngờ ngày hôm sau lại nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, mà chờ bọn họ chính là một trận sấm sét giữa trời quang. Nhạc Hàm là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện gì để bọn họ phiền lòng. Chưa từng đánh lộn, chưa từng ham chơi, học tập cũng tự giác. Bọn họ sao lại ngờ được đứa con trai mà mình cực kỳ an tâm lại thích con trai chứ. Hai người đều là người truyền thống, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là khó hiểu, thậm chí nghe cô Lư nói trong trường đều đang đồn đãi chuyện này, đồng thời còn có không ít học sinh đang nghe lén ngoài văn phòng, bọn họ chỉ cảm thấy— chẳng trách lại như vậy! Nhạc Hàm là đồng tính, khó trách cả trường đều bàn tán chuyện của nó! Chuyện này mất mặt cỡ nào chứ? … giờ nghĩ lại, bọn họ đương nhiên biết được khi đó mình đã phạm phải sai lòng nghiêm trọng cỡ nào. Bị chỉ trích, bị đồn đãi, thậm chí là bắt nạt học đường. Lúc Nhạc Hàm chịu đựng những chuyện này, bọn họ nên chuyển trường cho Nhạc Hàm, bởi vì đó là sự dằn vặt mà khó có người nào có thể chịu đựng được. Nhưng khi đó Nhạc Hàm đã quá kiên cường, cũng quá hiểu chuyện, lúc hai vợ chồng bọn họ vì chuyện của Nhạc Hàm mà cãi nhau, mắng chửi, ép buộc, đứa bé này không nói gì cả, chỉ im lặng ngoan ngoãn hoàn thành bài tập, ôn bài học bài, chăm chỉ học tập, đúng giờ đi học đúng giờ về nhà. Biểu hiện của Nhạc Hàm quá bình thường, mà hai vợ chồng bọn họ hoàn toàn không ý thức được khi đó mình nên làm gì, mà Nhạc Hàm cứ vậy gắng gượng vượt qua được năm mười hai. Nhưng thật sự là, cho dù là một người trưởng thành trải qua chuyện kia rồi bị hậm hực trầm cảm cũng không có gì kỳ quái. Mẹ Nhạc nhớ lại một năm đó liền nhịn không được rơi nước mắt. Sau đó một đoạn thời gian rất dài, mỗi tối mẹ Nhạc đều nhớ tới khi còn nhỏ đã từng nói sau này muốn thi vào T đại, T đại là trường đại học nổi tiếng nhất C thị, cũng xếp top đầu toàn quốc, khi đó người lớn đều cười, nói là đứa nhỏ này mơ cao thật, nhưng liệu có làm được hay không? Mà Nhạc Hàm thì vẫn rất hùng dũng oai vệ, tràn đầy tự tin. Nhạc Hàm thích làm toán, mặc dù tư chất không phải quá tốt, học cũng khá khó khăn nhưng giấc mộng của cậu chính là trở thành giáo viên dạy toán, cậu cảm thấy có thể giúp người khác đánh bại được môn học ‘tui yêu mấy người như vậy sao mấy người lại không yêu tui’ thì sẽ rất có cảm giác thành tựu. Nhạc Hàm không phải đứa bé đặc biệt thông minh, nhưng lại là một đứa bé đặc biệt nỗ lực đặc biệt cần cù, vì thế từ nhỏ đến lớn, thành tích vẫn luôn rất tốt. Mà năm lớp mười hai, giấc mộng của Nhạc Hàm thoạt nhìn có vẻ thật xa xôi. Lớp mười hai chính là giai đoạn quan trọng nhất, có đứa bé nào có thể trong tình huống đó giữ vững thành tích mà không suy sút không chứ? Mẹ Nhạc cũng không phải chưa từng nghe nói tới, lúc vợ chồng gây lộn muốn li dị, đứa nhỏ vốn đang đứng nhất lớp kết quả trong đợt kiểm tra gần đây chỉ đủ điểm qua môn, hai vợ chồng rất hối hận, nhưng đứa nhỏ thì đã trở nên tối tăm. Chuyện như vậy có rất nhiều, nghe thấy cũng rất nhiều. Mà tình cảnh của Nhạc Hàm so với những đứa bé kia còn kinh khủng hơn đi? Giờ nghĩ lại mà mẹ Nhạc cảm thấy rất chua xót, đứa bé này làm sao chịu được chứ? —nhưng Nhạc Hàm đã làm được, yên lặng làm được. Khoảng thời gian tối tăm lạnh lẽo nhất, ngay cả cha mẹ cũng không ở bên cạnh, đứa nhỏ này đã một mình gắng gượng vượt qua, từng bước từng bước tràn đầy kiên định đi tới mục tiêu mà mình đã định sẵn từ ban đầu. Nhạc Hàm không hề oán giận, cũng không cam chịu, thậm chí sau đó khi ba mẹ thành khẩn nói xin lỗi, Nhạc Hàm cũng nói rằng mình chưa từng oán giận hai người. Cậu hiểu được, cũng thực cảm kích vì cuối cùng bọn họ cũng ủng hộ. Khi đó mẹ Nhạc liền nhịn không được nghĩ rằng, mình đã sinh được một mặt trời nhỏ. Tích cực như vậy, sáng sủa như vậy, lại tràn đầy năng lượng như vậy. Đương nhiên, nó không thể nào xóa nhòa được sự hổ hẹn của hai vợ chồng đối với đứa bé này. Nói tiếp thì khi đó cô Lư thật sự chịu không được khi một đứa bé như Nhạc Hàm phải chịu những chuyện như vậy, năm đó mạo hiểm nguy cơ bị khiếu nại, nhiều lần mời vợ chồng bọn họ tới trường để nói chuyện, cuối cùng mới làm bọn họ tiếp nhận chuyện này. Vì thế đối với cô Lư, vợ chồng bọn họ cũng rất cảm kích. Mẹ Nhạc có chút phức tạp thở dài, nhìn sắc mặt Nhạc Hàm một chút rồi nói: “Cô Lư thật sự là người tốt…” “Đúng vậy.” Nhạc Hàm nghiêm túc gật đầu. Cô Lư thật sự là người tốt— lúc Nhạc Hàm bị người ta bắt nạt, là cô đã nhiều lần dạy dỗ la rầy nhóm học sinh kia; sợ Nhạc Hàm nghĩ không thông mà nói chuyện riêng với cậu; cũng tỏ vẻ ủng hộ xu hướng tính dục của cậu; còn không sợ gặp rắc rối mời cha mẹ cậu tới trường, khuyên nhủ bọn họ hòa giải với cậu, cũng phổ cập tri thức để ba mẹ cậu tiếp thu chuyện này. Xét về trách nhiệm nhà giáo, cô Lư quả thật vẫn còn giới hạn nhưng cũng đã làm đủ nhiều, đối với Nhạc Hàm thì cậu đã nhận được lợi ích cả đời. Ba Nhạc ăn không vô nữa. Tuy vừa nãy ông trách mắng đám bạn thời cấp ba của Nhạc Hàm nhưng khi đó ông cũng tốt hơn bao nhiêu đâu? Mỗi lần nói tới chuyện này, ngoại trừ hối hận cũng chỉ có hối hận. Nhạc Hàm thấy bữa cơm đang yên đang lành lại đổi vị, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, bọn họ có gọi thì con cũng không đi, ba mẹ yên tâm.” Quả thực, năm đó không phải ai trong lớp cũng như Vu Mạn Mạn nhưng sự tình phát triển thành như vậy, quan hệ với bạn bè trong lớp cũng trở nên quái dị. Vừa nghĩ tới Nhạc Hàm đã cảm thấy khó chịu, sao có thể tham gia họp lớp chứ. Huống chi, cậu cũng không cảm thấy bọn họ muốn gặp mình. —-nhưng lần này Nhạc Hàm quả thực đã đoán sai rồi. Cơm nước xong, Nhạc Hàm vốn định trở về phòng chơi game một chút— cậu cũng mang mũ trò chơi trở về— kết quả vừa mới bước vào phòng thì điện thoại đã rung lên. Nhạc Hàm liếc mắt, là tin wechat tới từ group, tên group là ‘lớp 12’. Nhạc Hàm sửng sốt, qua vài giây mới nhớ ra đây là group của lớp bọn họ thời cấp ba, sau khi xảy ra chuyện kia không lâu, cậu đã chủ động rời khỏi group. Nhạc Hàm nhíu mày mở ra xem thử, phát hiện là lớp trưởng đã kéo mình vào. Mà lúc này, một người tên là Mr X đã @ cậu, hỏi là: “Ngày 2 có tới họp lớp không?” Trong group có hơn phân nửa đổi nickname mình thành tên thật, cũng có một nửa dùng nickname theo ý mình. Trước đây khi còn ở trong group Nhạc Hàm cũng không phân rõ được là ai với ai, bây giờ thì càng khỏi phải nói. Hiển nhiên cậu không thêm bạn người này, cũng không thấy được vòng bạn bè của đối phương. Cậu căn bản không biết Mr X này là ai.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!