Cứ như vậy ba năm đã trôi qua, lúc ta được mười tuổi, trưởng tỷ nói đại ca ta đã trở lại, ta mới mơ hồ nhớ ra ta vẫn còn một người ca ca.
Trong cung yến, ta nhìn thoáng qua đại ca ta từ phía xa.
Hắn trông rất anh tuấn, nhưng mà hơi đen, nhất là lúc so sánh với trưởng tỷ thì lại càng đen.
Mọi người đều rất thích hắn, thay phiên nhau kính rượu hắn, nói hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh dũng thiện chiến.
Ta không nghĩ rằng hắn uống nhiều rượu như vậy, Thái hậu nói rượu không phải là thứ tốt, uống nhiều quá sẽ hại đến cơ thể, dù gì hắn cũng là ca ca ta, nếu lỡ uống đến mức sinh bệnh còn phải bỏ tiền ra chữa trị, nhỡ đâu nhà ta không có nhiều tiền như vậy thì phải làm sao bây giờ.
Ta sai Chi Dung đi qua bảo hắn uống ít lại một chút, thấy hắn quay lại nhìn ta, ta vẫy tay về phía hắn, muốn nói với hắn ta là muội muội của hắn.
Hắn phản ứng thật sự rất chậm, một lúc lâu sau mới vẫy tay đáp lại ta.
Hắn chắc là không quen biết ta, bởi vì ta cũng không nhớ rõ lắm rằng ta có một ca ca như hắn.
Lời ta nói hình như không có tác dụng, hắn vẫn tiếp tục uống rượu.
Chắc chắn là tiểu nha đầu Chi Dung kia không tuyên truyền thật tốt tác hại của rượu cho hắn rồi, ta suy nghĩ quay về sẽ viết một bức thư cho hắn, lấy lí trí và tình cảm thuyết phục hắn, để hắn suy tính một chút cho kho bạc của Triệu gia chúng ta.
Ta cảm thấy bản thân thật thông minh, mấy ngày trước mới học về mưu tính dự trù, đúng lúc hôm nay có thể dùng Chương Cảnh Hành còn dám nói ta ngốc, hắn mới ngốc, đại ngốc.
Chương Cảnh Hành ngươi mới là đồ đại ngốc!
Đương nhiên những lời này ta chỉ dám nói ở trong lòng mình, trưởng tỷ dặn dò ta ăn nói cẩn thận, ta còn sợ lúc nằm mơ không cẩn thận sẽ nói ra mất.
Thư của ta còn chưa viết xong, Thái hậu nói ca ca ta lại đi biên cảnh.
Nhất định là hắn đã thích một cô nương ở nơi đó, nếu không sao nói đi là đi, lâu như vậy cũng không trở lại, thật ra hắn có thể cưới cô nương đó về đây.
À không đúng, như vậy thì cô nương kia cũng phải rời xa quê nhà của nàng.
Ôi, thật là một câu chuyện làm người ta buồn lòng.
Ta buồn bã một ngày cũng không nuốt trôi cơm.
Thái hậu gần đây rất thích Kinh phật, ngươi nói bà thích thì thích đi, còn lôi ta vào làm gì, còn nói kinh phật của người khác nhìn không quen mắt, muốn ta sao chép một bản cho bà đọc.
Một quyển to như vậy, mỗi ngày ta đều phải chép đến khuya mới có thể ngủ.
Bởi vì ta mới chép được một chút đã ngủ gục, mỗi buổi chạng vạng ta đều cùng Chi Dung dọn kinh đến chỗ Chương Cảnh Hành.
Ta bảo hắn nếu thấy ta ngủ gật thì gõ ta một cái.
Bạn đang đọc bộ truyện Hành Chỉ Vãn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hành Chỉ Vãn, truyện Hành Chỉ Vãn , đọc truyện Hành Chỉ Vãn full , Hành Chỉ Vãn full , Hành Chỉ Vãn chương mới