Cửa văn phòng được mở rộng, Mục Anh Húc sải bước đến bên Uông Trữ Hạ, cầm cốc cà phê trên tay cô và uống trong một hơi.
Uống Trữ Hạ sững sờ. Cô nhớ rằng Mục tổng chỉ uống cà phê đen, và cốc cà phê này không hề nguội.
Thấy Mục Anh Húc giúp Uông Trữ Hạ, cảm giác đau xót trào lên trong tin Cao Trữ Mộc. “Anh Húc, không nhẽ nhờ nhân viên của anh pha giúp em cốc cà phê cũng không được?”
Mục Anh Húc đưa mắt nhìn Uông Trữ Hạ, cô cúi đầu lịch sự rồi ra ngoài.
Lúc này giọng lạnh lùng của Mục Anh Húc mới vang lên. “Cô đang làm gì đây? Công ty là nơi làm việc, không phải chỗ để chơi.”
Lời nói lãnh đạm vô tình thực sự tổn thương Cao Trữ Mộc, cô ả buồn bã nói nhỏ. “Em chỉ là muốn gặp anh… Mục thị không chào đón em, hay anh có gì khuất tất không muốn em biết?” “Đủ rồi!” Mục Anh Húc mắng Cao Trữu Mộc để ngăn cô ả tiếp tục nói chuyện vô nghĩa. Anh gọi điện thoại nội bộ cho thư ký Trần Hiên. “Chuẩn bị xe đưa Cao tiểu thư về nhà.”
“Không cần!” Cao Trữ Mộc tổn thương trước sự lạnh nhạt tàn nhẫn của Mục Anh Húc, đứng phắt dậy giậm chân giận dữ ra khỏi phòng. “Em tự về!”
Vừa bước chân khỏi cửa, Cao Trữ Mộc đụng phải Uông Trữ Hạ khiến cô làm rơi tài liệu trên tay xuống đất.
Uông Trữ Hạ vội cúi người nhặt đồ rơi trên đất, Cao Trữ Mộc áp sát xuống, rít vào tai cô lời cảnh cáo. “Mày chỉ là một phó thư ký nhỏ, nên nhớ rõ thân phận thấp hèn của mày. Đừng mơ tưởng trèo cao bám vào cấp trên. Chạm phải thứ không thuộc về mình chỉ có kỹ nữ mới làm. Đúng là đồ để tiện.”
Vô cớ bị sỉ nhục, Uông Trữ Hạ đứng thẳng lưng muốn mắng lại thì tiếng quát lớn giận dữ của Mục Anh Húc vọng ra.
“Uông Trữ Hạ, vào ngay văn phòng tôi.”
Giữa một ả đàn bà điên khùng và một ông chủ tàn ác, Uông Trữ Hạ lựa chọn cun cút đi vào phòng. Dù sao trả lương cho cô cũng là hung thần đang ngồi khệnh khạng trên ghế cao.
“Mục tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Mục Anh Húc không ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói nhẹ hơn rất nhiều.
“Xin lỗi vì sự quá đáng của Cao Trữ Mộc.”
Uông Trữ Hạ lúng túng khóe miệng, “Không, đây là việc tôi nên làm.” Nhưng trong lòng cô đang gào thét: chịu được tính quá quắt của cô ả tình nhân này, Mục tổng khẩu vị thật nặng.
Sau giờ làm việc, Uông Trữ Hạ thấy xe của Ôn Thế ở cửa công ty. Cô nhìn quanh cẩn thận, không muốn đồng nghiệp chú ý, cô chán việc là đầu đề bán tán trong công ty lắm rồi.
Những động thái nhỏ này của cô đều được Ôn Thế thu vào mắt, hắn bực bội hỏi. “Em xấu hổ khi đi với vị hôn phu của mình?”
“Thế ca đừng hiểu lầm. Đồng nghiệp của em toàn là bà tám, mỗi ngày mang chuyện riêng tư của người khác ra mổ xẻ là sở thích của họ. Đáng sợ lắm.” Uông Trữ Hạ chun mũi than thở.
Ôn Thế bật cười vì cô không tỏ ra xa cách với hắn.
Nhìn nụ cười thoải mái của hắn, Uông Trữ Hạ tự hỏi đã bao lâu rồi hai người không còn vô tư bên nhau như thế này? Ôn Thế là vị hôn phu của cô, nhưng gần đây cái tên Cao Trữ Tịch xen ngang quan hệ của hai người, khiến chúng trở nên phức tạp và tràn đầy nghi ngờ.
Mặc dù Ôn Thế vẫn cưng chiều cô, nhưng cô sợ rằng Ôn Thế chỉ coi cô là thế thân của Cao Trữ Tịch xa lạ kia.
Liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, Ôn Thế dịu dàng nói.
“Gần đây có quán bán các món ăn chay, khung cảnh thanh lịch, không gian quán đảm bảo đúng sở thích của Hạ Ha.”
Bữa tối diễn ra vui vẻ, Ôn Thế gọi đều là món hợp khẩu vị của cô, hắn liên tục gắp thức ăn cho cô, một lần do vội vàng nên lỡ lời.
“Tịch Tịch, nếm thử món này.”
Cả hai khựng lại ngỡ ngàng nhìn nhau.
“Anh không..” Ôn Thế vội vàng giải thích nhưng bị Uông Trữ Hạ cướp lời. “Khẩu vị của em, anh rất am hiểu nhỉ? Là món ăn yêu thích của Cao Trữ Tịch kia hay của Uông Trữ Hạ em?” Cô nhìn ánh mắt trốn tránh của Ôn Thế, thở hắt ra, đứng dậy. “Em đi rửa tay.”
Đứng trước gương, Uông Trữ Hạ nhìn vào khuôn mặt cô, cố gắng nghĩ về người phụ nữ luôn bị nói giống mình. Cô không có ảnh chụp bản thân trước khi làm phẫu thuật thẩm mỹ. Chắc chắn Cao Trữ Mộc phải đẹp hơn cô rất nhiều thì Ôn Thế và Mục Anh Húc mới không thể quên được.
Nhưng, Cao Trữ Tịch là ai?
Ngay khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, Uông Trữ Hạ bị một vật thể lùn xỉn va vào người. Cô lảo đảo đập lưng đúng thành cửa đau buốt. Đến lúc định thần lại thì cô nhận ra là một người bạn nhỏ quen thuộc.
“Đáng ghét, chỉ có mẹ Tịch Tịch mới được gọi Niệm Nhi.” Mục Niệm đang ngã lăn quay trên sàn, nghe tiếng gọi liền dẩu môi cãi lại, đến khi nhận ra Uông Trữ Hạ liền nhào tới ôm cổ cô, cười rạng rỡ vui vẻ. “Mẹ Tịch Tịch thân yêu của con. Cuối cùng con cũng tìm thấy mẹ, chúng ta hãy dắt tay nhau đến lễ đường để không bao giờ phải chia lia nữa.”
Uông Trữ Hạ bị một cơ thể mềm mại mũm mĩm đánh đu trên người, cười gượng hỏi lại.
“Lần này con học lời thoại ở đâu?”
“Vẫn trên tivi ạ.”
“Tại sao con lại đi một mình? Ai đưa con đến đây?” Uông Trữ Hạ nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai trong hành lang ngoài cô và Mục Niệm. Không nhẽ bé con lại bỏ trốn như lần trước?
Mục Niệm chỉ vào cuối hành lang và trả lời: “Bố đi cùng con. Mẹ Tịch Tịch dắt con đi tìm bố nhé? Nhìn thấy mẹ, bố sẽ vui lắm.”
Uông Trữ Hạ hơi do dự, dù sao cô cũng đang đi cùng Ôn Thế, cô không muốn hắn hiểu lầm, và cũng không thích dính dáng đến Mục Anh Húc. Nhưng đôi mắt tròn long lanh ngây thơ của Mục Niệm đã đánh bại cô, Uông Trữ Hạ không còn cách nào, đành dắt bé đi dọc hành lang.
“Niệm Nhi tự đi vào nhé. Cô còn có việc gấp, không vào cùng con được.” Uông Trữ Hạ vỗ vỗ lên lưng cậu bé, đẩy đến cửa phòng đang khép hờ.
Mục Niệm mở to mắt sửng sốt, xoạch, nước mắt tròn xoe lăn trên mặt bé thành hàng. Tiếng khóc thảm thiết vang dội khắp hành lang. “Hu hu, bố ơi mẹ Tịch Tịch lại muốn vứt bỏ bố con mình rồi. Hu hu. Mẹ Tịch Tịch không yêu bố, không thương con… hu hu.” Uông Trữ Hạ choáng váng, cơ thể đóng băng tại chỗ, cô xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ chui xuống đất.
Vốn ngồi gần cửa, lông mày Mục Anh Húc co giật trước lời thoại kinh điển của con trai, anh nhìn thẳng vào vẻ ngượng ngùng đáng yêu của Uông Trữ Hạ. Anh chưa kịp mở lời thì Cao Trữ Mộc đột ngột xuất hiện vội vã chạy ra cửa, giọng nói quở trách.
“Mục Niệm, không phải mẹ đã dặn là không chạy linh tinh sao? Nhỡ bị ngã hay kẻ gian lừa bắt cóc thì sao?”
Thời điểm ra tới cửa, Cao Trữ Mộc mới nhận ra người đứng bên canh Mục Niệm là người cô ả chán ghét, không muốn gặp nhất. Giọng ả mỉa mai cao vút.
“Cô Uông? Tại sao cô lại ở đây? Bây giờ thư ký làm việc có trách nhiệm đến mức đeo bám đến cả bữa tối của ông chủ à? Cô có muốn vào dùng bữa với gia đình chúng tôi không?”
Cao Trữ Mộc đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘gia đình.
“Cao Trữ Mộc, bà không được phép mắng mẹ Tịch Tịch.” Mục Niệm dùng thân hình lùn xủn chắn trước người Uông Trữ Hạ, giang tay ra bảo vệ cô.
Cao Trữ Mộc căm ghét nhìn nghiệt chủng mà cô ả đã chăm sóc ba năm. Tuy thỉnh thoảng ả lôi Mục Niệm ra trút giận, nhưng đa phần thời gian đều mua đồ đẹp nhất tốt nhất cho nó, dù sao tiêu tiền của Mục tổng cho con trai Mục tổng là việc rất hiển nhiên.
Giờ đây, kẻ ăn cây táo rào cây sung dám hung hăng quát lại ả, bênh vực một kẻ chỉ gặp mặt vài lần. Điều khiến ả ghen tỵ đỏ mắt.
Tình huống như vậy khiến không khí bối rối. Uông Trữ Hạ đang suy nghĩ tìm một cái cớ để rời đi, cô không thích dính vào chuyện riêng gia đình người khác. Lúc này, Mục Anh Húc mới lững thững đi ra.
“Mục Niệm, không được gọi loạn.”
“Mục tổng, tôi thấy Mục Niệm đi một mình nên sợ bé lạc. Tôi chỉ đưa giúp bé tìm đến người thân thôi. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Uông Trữ Hạ bỏ đi thật nhanh, cô sợ nán lại sẽ phải đối diện đôi mắt ướt nước đáng thương của Mục Niệm.
Nhìn vào lưng của Uông Trữ Hạ, sự thù hận trong mắt Cao Trữ Mộc thật khó che giấu. Mục Anh Húc bắt gặp, nheo mắt lại nguy hiểm.
Cao Trữ Mộc dắt Mục Niệm quay về bàn, giọng nói lơ đãng phàn nàn, “Cấp dưới của anh thật bất lịch sự, có vẻ cô ấy không tôn trọng em. Em hỏi nhưng cô ấy thậm chí khinh thường không trả lời …”
Mục Anh Húc cắt ngang, ánh mắt sắc bén hung ác chiếu thắng vào Cao Trữ Mộc “Không phải Mục Niệm đi cùng cô? Tại sao Uống Trữ Hạ bắt gặp nó đi lạc?”
“Em ..” Cao Trữ Mộc liếc mắt xung quanh, cố gắng nhanh chóng tìm ra lý do lấp liếm.
Mục Niệm vốn đang ngoan ngoãn hóng hớt người lớn, liền giơ tay chỉ về Cao Trữ Mộc tố cáo. “Dì Trữ Mộc để con đứng đợi gì trong hội trường. Do con buồn tè nên tự chạy đi tìm nhà vệ sinh. Thật may con không bị són ra quần. Nếu không dì Trữ Mộc lại đánh mông.”
Cao Trữ Mộc mặt xám nghoét, muốn chạm vào tay Mục Anh Húc để lấy lòng, nhưng bắt gặp ánh mắt rét buốt liền lí nhí giải thích. “Em… em ra ngoài để trả lời điện thoại, sau đó quay lại ngay nhưng hội trường quá lộn xộn, em cũng rất hoảng sợ nên chạy tìm khắp nơi…”
Sự bất cẩn và thờ ơ với an toàn của một đứa trẻ ba tuổi khiến Mục Anh Húc càng trở nên hung ác. Anh lạnh lùng nói. “Cô luôn nói coi Mục Niệm như con trai, nhưng hóa ra vẫn có cuộc điện thoại quan trọng hơn an toàn của đứa trẻ do cô tự tay chăm sóc.”\
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!