Nàng ngồi trên giường nhắm mắt lại, bản thân đi vào thức hải của mình.
Trước mặt nàng xuất hiện một con chim mờ ảo rất đẹp rất lớn, trong lòng nghĩ con chim lớn như vậy tại sao lại có thể tiến vào, ở trong thức hải của mình? Như đọc được suy nghĩ của nàng nó tức giận hét lên.
" Con chim cái đầu ngươi! Cả nhà ngươi mới là chim đâu, lâu như vậy mới gặp lại, ngươi thật sự đem ta quên mất? Quên mất thì thôi đi còn nói bản tôn là chim, thật là quá đáng mà?"
Vân Phong Nhã:???
Hình như mình không có nói cái gì nha, thấy nó có cánh biết bay mới nói nó là chim.
Nó cần gì mà tức giận như vậy chứ, còn làm ra bộ dạng như tiểu tức phụ bị phu quân vứt bỏ vậy đâu?
" Bản tôn nói, Bản tôn là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng không phải chim." Phượng hoàng như hiểu được nàng nghĩ gì tức giận giống lên.
" Phượng Hoàng? Ngươi nói ngươi là Phượng Hoàng vậy tại sao ngươi lại ở trong thức hải của ta vậy? " Nàng như nghĩ đến cái gì." Ngươi là linh lực trong Linh Thạch?"
Phượng Hoàng quay mặt qua một bên, cái mông đưa về hướng Vân Phong Nhã, một bộ giận dữ không thèm để ý đến nàng.
Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến, không phải nói Phượng Hoàng rất cao quý là Vương của muôn thú, chỉ có trong truyền thuyết sao? Nhìn nó có chỗ nào giống a.
Vân Phong Nhã trong mắt hiện lên vẻ tính kế.
"Ai...!xem ra lời đồn không thể tin nha, nói cái gì mà Phượng Hoàng rất cao quý, rất ưu nhã, được muôn loài sùng bái đâu.
Dục hỏa trùng sinh, là Phượng Hoàng vĩ đại nhất." Nàng vừa nói vừa nhìn phản ứng của nó, thấy cổ nó cao cao ngẩng lên, một bộ như là đương nhiên vậy.
"Ai...!mình thật là ngu mà, người ta thường nói lời đồn sẽ hại chết người, vậy mà bản thân lại tin, cũng thật là." Nàng giả bộ muốn rời đi, thì một tia chớp vọt tới trước mặt nàng.
" Bản Tôn là đại nhân đại lượng, mới không chấp nhất với ngươi." Nó làm ra động tác phất cánh một cái, như bộ dạng muốn nói rằng thấy không Bản Tôn rất là rộng lượng.
Vân Phong Nhã đôi mắt cong cong như có ý cười." Vậy ngươi nói cái gì là ta quên đi ngươi, là có ý gì?"
Nó suy tư rồi nói." Không nhớ."
Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến.
" Vậy ngươi còn nói ta quên ngươi?"
" Tất nhiên là chúng ta quen nhau rồi, mùi vị trên người của chủ nhân ta rất quen thuộc." Mặc dù đuối lý nhưng nó vẫn giữ nét kiêu kì tự tin đặc thù của thượng cổ thần thú, ngẩng đầu kiêu hãnh chắc nịch khẳng định chủ nhân của nó là nàng.
Vân Phong Nhã!!! "Vậy ngươi nói, ngươi có phải là lực lượng trong Linh Thạch kia không? Còn có ngươi như thế nào lại ở trong thức hải của ta?"
Phương Hoàng đưa cánh xoa xoa thái dương như muốn nhớ lại nhưng bất lực chẳng nhớ thêm được đều gì khác.
" Ta chỉ nhớ bản thân chìm vào ngủ say, rất lâu rất lâu cho đến khi chủ nhân cùng bản tôn khế ước thì mới thức tỉnh, giống như dục hỏa trùng sinh, nhưng lực lượng và ký ức truyền thừa sẽ theo thực lực tăng trưởng mà nhớ lại."
" Khế ước? Ý ngươi nói ta là Triệu Hồi Sư?"
Triệu Hồi Sư cao cao tại thương là địa vị mà ai ai cũng mơ ước đến, đôi mắt nàng mở to kích động không thôi.
Nó nhìn thấy nàng phấn khích như vậy càng thêm kiêu ngạo, là chủ nhân của nó tất nhiên sẽ trở thành một Triệu Hồi Sư mạnh nhất thiên hạ này.
" Tất nhiên rồi, chủ nhân cùng bản tôn là bản mạng khế ước.
Ta lại là thượng cổ thần thú, là muôn thú vương giả, tất nhiên chủ nhân có thể lập khế ước với bắt cứ Linh thú nào."
"Vậy ngươi có thể ra ngoài không?"
"Không thể, vì thực lực ta bây giờ rất yếu, không thể ra ngoài được." Nó như nhớ ra cái gì."Đúng rồi vòng tay đó chính là siêu thần khí không gian, có thể chứa vật sống, có thể che giấu giới tính, che giấu thực lực.
Còn nữa, vòng tay còn có một chức năng đặc biệt là, chủ nhân tăng cấp nó cũng sẽ tăng cấp theo.
Ta chỉ nhớ có nhiêu đó."
" Vòng tay không gian? Thật không ngờ, nó lại là siêu thần khí." Nàng vô thức xoa nhẹ lên vòng tay, vừa kinh ngạc càng thêm vui mừng, không ngờ nàng lại có trong tay món đồ tốt như vậy.
( Thư phòng Vân gia)
Vân Phong Nhã nổi hết cả da gà khi nhìn thấy ngoại công khuôn mặt già nua lại nở nụ cười tươi như hoa cúc, ánh mắt sáng lấp lánh, kĩ càng quan sát nàng giống như một món đồ trân bảo.
" Nhã nhi à, sao ngoại công lại không nhìn ra được cấp bậc của con? Chuyện này không có khả năng a? Nửa tháng trước con chỉ là Linh sư sơ cấp, mà bây giờ ngoại công lại nhìn không ra con cấp bậc...?"
Ông khó hiểu mà nhìn Vân Phong Nhã hỏi.
Ông là đại Linh sư cấp tám sẽ dễ dàng nhìn thấy được cấp bậc của Linh sư, mà hiện tại ông dù có làm thế nào cũng chẳng thể biết được cấp bậc của Vân Phong Nhã.
Chẳng lẽ cấp bậc vượt qua cả ông ư, sao có thể đâu? Dù gì cũng được, chỉ cần Vân Phong Nhã trở nên cường đại ông vui mừng còn không kịp nữa là...
Vân Phong Nhã tay vuốt mũi, bộ dạng áy náy nhìn Vân Chiến." Ngoại công...!Thật xin lỗi, con đã làm nát Linh Thạch tổ truyền rồi."
Vân Chiến nghe Vân Phong Nhã nói không những không giận lại càng thêm vui vẻ.
" Không sao, nát mới tốt, nát mới tốt."
Vân Phong Nhã vẻ mặt đơ ra, trên đời còn có người vui vẻ khi vật tổ truyền bị nát sao? Chẳng lẽ thế giới này con người sống lâu quá nên suy nghĩ khác với người bình thường ư? Vân Phong Nhã nghĩ có lẽ ngoại công nghe không rõ nên lập lại một lần nữa.
" Ngoại công, Linh Thạch tổ truyền bị con không cẩn thận làm nát rồi."
Vân Chiến ngật đầu tự hào nói " Con làm rất tốt, ngoại công tự hào vì con."
Làm sao không tự hào được? Tổ tiên truyền miệng cho các đời gia chủ câu nói: [ Linh Thạch nhận chủ, cường giả ra đời.]
Nếu đúng như lời tổ tiên nói Vân Phong Nhã rất có khả năng sẽ trở thành cường giả của đại lục này, điều mà ông vui nhất không phải sau này Vân Phong Nhã sẽ giúp Vân gia đạt được những gì.
Mà ông vui vì cháu ngoại bảo bối của mình sau này không còn là phế vật nữa.
Vân Phong Nhã nhìn ngoại công, thấy được trong mắt ông điều là ấm áp, vui mừng làm trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác được người thân yêu thương.
Tình cảm thiêng liêng mà từ trước đến nay chưa từng có ai mang đến cho nàng cả, nàng thề sẽ bảo vệ những người thân mà đời này khó có được, sẽ bảo vệ Vân gia.
Hiển nhiên, để làm được những điều này, chỉ có thể làm bản thân cường đại đến mức không ai dám khiêu chiến nàng.
"Nhã nhi cấp bậc hiện tại của con là bao nhiêu rồi?"
" Con hiện tại là Linh Sư cấp sáu."
Vân Phong Nhã vừa dứt lời trên tay nàng xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ.
Chuyện về Phượng Hoàng, không phải nàng không tin ngoại công, mà thế giới này rất huyền bí, có rất nhiều cách để người khác nói ra bí mật trong lòng người khác.
Kể cho người biết không chỉ nàng, ngay cả ngoại công cùng Vân gia cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hiện tại thực lực của nàng chưa đủ cường đại đến để đảm bảo an toàn cho người thân và gia tộc, nàng sẽ không đem chuyện này nói cho bất cứ người nào biết.
Đôi mắt Vân Chiến trừng thật lớn, vẻ mặt hiện lên biểu cảm kinh ngạc như không thể nào tin được, qua một hồi mới hoàn hồn lại, sau đó cười phá lên nói.
" Hảo, hảo, Linh sư cấp sáu a! Ngoại công thấy ngoại tôn của ta mới đúng là đệ nhất thiên tài Đông Lân Quốc, trong vòng vài ngày cấp bậc đã vượt trội như vậy...hahaha!!!"
Bạn đang đọc bộ truyện Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư, truyện Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư , đọc truyện Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư full , Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư full , Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư chương mới