Vọng nói nham hiểm trào phúng truyền đến, làm ba người họ rật mình cả kinh, hai thanh niên che trước người thiếu nữ với tư thế bảo vệ cảnh giác, phẩn nộ nói.
" Cao Đồ, chúng ta đã nói là không có đánh cấp Linh Thạch của ngươi, ngươi như vậy làm khó, ngươi đến cùng muốn cái gì?"
" Ha ha ha, ngươi nói không có lấy, ai làm chứng? Không bằng các ngươi chỉ cần cho chúng ta lụt xót trên người các ngươi để chứng minh đi?"
" Ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi không phải bởi vì đội trưởng chúng ta trên lôi đài đánh thắng lão đại của các ngươi sao?"
Vân Phong Nhã nhìn đám người kêu ngạo này có năm người, tên nam tử cầm đầu nhìn dáng vẻ 25-26 tuổi, thực lực của bọn họ là hai đại linh sư cửu cấp và ba đại linh sư bát cấp, mà ba người nói là cứu giúp nàng thực lực cao nhất một người, tướng mạo cũng được xem là tuấn tú, là đại linh sư cửu cấp, một bát cấp và thiếu nữ kia chỉ là đại linh sư ngũ cấp, trên lệch cũng quá xa rồi.
Cao Đồ trong mắt hiện lên âm ngoan, hắn liếc mắt nhìn ba người trước mặt, nhưng khi ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của Vân Phong Nhã thì ngừng lại, đôi mắt sáng ngời mở thật lớn, thiếu niên môi hồng răng trắng, da như bạch ngọc, khí chất ma mị khó nói thành lời, chỉ có thể dùng bốn chữ có thể miêu tả.
"Thiếu niên khuynh Thành".
trong mắt hắn hiện lên dục vọng sắc thái, kèm theo tiếng nuốt nước bọt thanh âm, làm người ngê tỏm không thôi.
Vân Phong Nhã thấy được ánh mắt thèm nhỏ dãi của Cao Đồ nhìn mình, môi đỏ cong lên, nhưng trong mắt thì càng ngày càng lạnh xuống, nhưng Cao Đồ sắc mi mi không chú ý đến, lúc này trước mặt Vân Phong Nhã xuất hiện một dáng người xin đẹp, một thân hồng phấn y phục, ngân cảng tầm mắt của Cao Đồ, nội môn lão sinh có ai mà không biết Cao Đồ yêu thích thiếu niên xinh đẹp, thế giới này không kỳ thị giới tính, nhưng Cao Đồ thuộc loại bại hoại.
" Cao Đồ, chẳng lẽ ngươi không sợ đại ca của ta ư?" Giọng nói thanh thoát của thiếu nữ vang lên.
Cao Đồ lúc này mới lấy lại sự kích động, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, nữ nhân xinh đẹp hắn cũng thích, nhưng đem so với thiếu niên xinh đẹp thì hắn càng thích thiếu niên xinh đẹp hơn, nhưng thiếu niên trước mặt, là từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua như vậy xinh đẹp lại tà mị thiếu niên, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
" Thôi San San, không bằng như vầy, ta có thể thả các ngươi đi, chỉ cần các ngươi giao ra số điểm và thiếu niên xinh đẹp này thế nào?"
Vân Phong Nhã một bên nghe được lời này, mày đẹp nhíu lại, ánh mắt âm ngoan nhìn lướt qua trên người Cao Đồ, lại nhìn về phía ba người cách mình không xa, nàng cũng rất muốn biết dưới tình huống này, ba người họ sẽ như thế nào lựa chọn?
" Cao Đồ, ngươi mơ tưởng, ta không quen biết học đệ này là ai, cho dù quen biết ta cũng sẽ không làm như vậy!" Thôi San San tức giận nói.
" San San.
" Ngụy Bình nắm cổ tay Thôi San San lôi về phía hắn.
Cao Đồ không vui, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhìn hướng hai thanh niên đi cùng Thôi San San, thanh âm âm trầm nguy hiếp hỏi.
" Ngụy Bình, Trịnh Hải, còn hai người các ngươi nghĩ như thế nào, ha hả, nếu không cẩn thận chúng ta lỡ tay đánh chết hoạt phế đi, thì đừng trách Cao Đồ ta không nói trước.
"
Lời nói âm ngoan của Cao Đồ lại nhất lên gợn sóng trong lòng hai người họ, làm bọn họ trở nên do dự không thôi, Ngụy Bình hắn đường đường là đại linh sư cửu cấp, trong nội môn học viện cũng xem như là thiên tài, nhưng lại bị cái tên không ra gì quy hiếp, hắn xiếc chặt nắm đấm, che giấu đi trong mắt sát ý.
" Ngụy Bình sư huynh sẽ không đồng ý, ngươi chết tâm đi.
" Thôi San San tức giận nói.
"San San, chuyện của học đệ này không có liên quan gì đến chúng ta, chúng ta lúc nãy đã cứu giúp hắn một lần, cũng không thể cứu giúp mãi mãi được, muội hiểu không?" Hắn nhìn về hướng Cao Đồ nói tiếp.
" Cao Đồ, chúng ta không quen biết vị học đệ này, vả lại, chúng ta cũng vừa mới cứu học đệ này một mạng, cũng xem như đã tận tình.
"
Thôi San San trong mắt đều là không thể nào tin được Ngụy Bình sư huynh thường ngày ôn nhu với nàng, đối sử tốt với mọi người lại nói ra lời nói này, chẳng lẽ Ngụy Bình sư huynh không biết Cao Đồ là loại người nào sao?
" Ngụy Bình sư huynh ngươi có biết ngươi đang nói gì sao?"
" San San, với thực lực của chúng ta bây giờ, muội nghĩ có thể đánh thắng bọn họ sao? Chúng ta hiện tại đều duy nhất phải làm là nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tìm đội trưởng đi.
" Hắn than thở nói.
Thôi San San không nói gì, tay rút ra khỏi lòng bàn tay Ngụy Bình, trong mắt không che giấu được sự thất vọng, nàng nhắm mắt lại rồi mở ra, trong mắt hiện lên kiên định, đứng trước mặt thiếu niên lần đầu gặp mặt này, nàng không thể để cho một thiếu niên xinh đẹp hoàn mỹ như vậy bị người chà đạp, nàng hơi nghiêng đầu hạ giọng nói nhỏ.
" Học đệ, một lát ta sẽ ngăn cản bọn họ, đệ nhanh chóng bớp nát ngọc bài rời khỏi nơi này biết không?"
Vân Phong Nhã ngẩn ra, nhìn đôi mắt to tròn kiên định của thiếu nữ, khoé môi nhịn không được cong cong hỏi lại.
" Nếu ta đi rồi, ngươi làm sao?"
" Cao Đồ, hắn không dám đối với ta làm bậy, hắn cao lắm là đem ta đánh một trận, sao đó đem ngọc bài của ta bớp nát, còn học đệ ngươi thì khác.
"
Cao Đồ cả khuôn mặt đều xanh rồi, hai người họ chẳng lẽ không biết, cho dù hai người họ có nói nhỏ như thế nào, với thực lực và khoảng cách của mấy người họ, không muốn nghe cũng đều nghe được a, hắn tức giận quát.
" San San, ta điếm đến ba ngươi không rời đi thì đừng trách ta ra tay không lưu tình.
"
" San San chúng ta đi.
" Ngụy Bình lên tiếng.
Thôi San San không thèm nhìn Ngụy Bình một cái nào, chỉ thúc dục Vân Phong Nhã nhanh chóng rời đi.
" Một!.
.
hai!.
Bạn đang đọc bộ truyện Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư, truyện Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư , đọc truyện Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư full , Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư full , Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư chương mới