Hoàng Gia Kiên sắc mặt không hề có 1 biểu cảm bất ngờ nào, anh vẫn bình
thản lấy khăn thấm rượu trên gương mặt mình rồi nhìn ông nói:
- Mỗi năm tôi đều về ăn cơm vào ngày này vốn dĩ là muốn giữ lời hứa với
bà ấy. Thứ 2 là vì ngày giỗ của bà. Còn ông nghĩ tôi muốn ở đây vào cái
ngày này để nhớ lại chuyện năm đó sao?
Ông Khánh nghe vậy khoé mắt lại khẽ giật giật nhìn anh, đôi đồng tử đã đục mờ cì tuổi già mà ánh lên những tia dằn vặt khổ tâm.
Gia Kiên lúc này đứng dậy rồi nói tiếp:
- Bữa cơm này không ăn được nữa rồi, khó nuốt quá.
Sau câu đấy, anh cũng liền quay người mà đi thẳng ra ngoài, lúc này, ông Khánh mới khoát tay vài cái:
- Lan Anh, tôi không sao!
Nghe vậy, cô ta mới lùi lại phía sau:
- Mình à, mình lạ gì tính cậu Kiên nữa, cứ phải ép cậu ta làm gì.
- Sau khi mẹ nó mất, nó và tôi số lần gặp mặt ngồi chung 1 bữa cơm chỉ
đếm trên đầu ngón tay. Giờ sức khoẻ không còn tốt, nhà cũng chẳng có ai, chỉ muốn nói chuyện với nó nhiều hơn, kiếm lấy 1 đứa gả cho nó, như vậy là yên tâm rồi. Nhưng có lẽ, nó vẫn còn oán hận người ba này quá.
- Mình đừng nghĩ vậy, khi nãy tôi nghe đầu bếp nói, cậu Kiên còn dặn dò
họ nấu nướng tránh những món dễ gây tăng huyết áp cho mình. Chứng tỏ cậu ấy vẫn còn quan tâm, chỉ là cần thêm chút thời gian nữa thôi.
Ông Khánh đau đáu nhìn ra phía cửa:
- Không biết tôi còn đợi được không?
- Đợi được chứ! Mình đừng suy nghĩ nhiều nữa, để tôi đưa mình ra ngoài vườn hóng gió 1 cho thoải mái nhé.
Nói rồi, cô ta cũng lại đỡ ông đứng dậy rồi đưa ông đi ra ngoài.
Khi ấy, Gia Kiên lái xe đến 1 quán pub, tâm trạng của anh khá tồi tệ mà chọn ở vị trí bàn quầy gọi 1 chai rượu.
Anh rót từng đợt lưng cốc đưa lên miệng uống hết rồi lại rót, trong đầu
không ngừng hiện về những hình ảnh của 1 người phụ nữ nằm trên vũng máu
cùng với tiếng khóc thảm thiết của 1 đứa trẻ.
Lúc này, 1 cô gái trong quán để mắt đến anh, ả ta cầm theo ly rượu của mình đi lại rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:
- Này anh trai, uống rượu 1 mình như vậy không buồn sao? Có muốn em hầu rượu không?
Nghe vậy, anh khẽ nhìn sang ả ta 1 cái nhìn chán ghét rồi lại quay đi.
Thấy vậy, ả khẽ cười mỉm rồi đứng dậy áp lại gần anh, cánh tay đặt lên
vai anh rồi ghé vào tai nói nhỏ:
- Nếu anh muốn, đêm nay em cũng có thể hầu anh trên giường.
Gia Kiên khẽ nhắm mắt lại rồi nuốt ngụm rượu xuống, sau đấy chỉ huých nhẹ bờ vai cũng khiến ả ta phải lảo đảo lùi lại phía sau.
Anh lúc này lấy trong ví ra 1 chiếc thẻ nhựa đen đặt lên bàn quầy rồi lạnh giọng nói:
- Con số tuỳ ý, chỉ cần dọn sạch rác đi.
Nghe vậy, chủ quầy liền hiểu ý nhận lấy chiếc thẻ rồi ra hiệu cho bảo vệ của quán đến kéo luôn ả ta ra ngoài, anh sau đó lại tiếp tục nhấm nháp
ly rựou của mình.
Thứ chất lỏng màu vàng nâu trong chai dần dần bị rút cạn sạch, Gia Kiên
mới đứng dậy rời đi, chủ quầy thấy vậy lại vội đi tới trả lại thẻ cho
anh. Gia Kiên nhìn nó nhưng chẳng có ý định cầm lấy mà cứ vậy rời đi,
thấy thế chủ quầy chủ động đuổi theo nhét nó vào túi áo anh rồi cúi đầu
chào:
- Hẹn gặp lại quý khách!
Gia Kiên đi lại xe của mình khi thành phố đã chìm vào đêm, anh ngồi váo rồi lái thẳng về nhà của mình.
Anh xuống xe, đi lại phía cửa lấy chìa khoá ra mở nhưng mới đụng vào cánh cửa đã bật ra.
Thấy có chút kỳ lạ, Gia Kiên khẽ nhíu mày rồi đẩy cửa bươc vào bên
trong, khi đó liền có chút ngạc nhiên nhìn thấy cô ở ngay đấy:
- Ái Linh? Cô sao lại ở đây?
Cô nghe vậy cũng lên tiếng đáp lại:
- Ông chủ, sao anh về muộn thế? Tôi đợi anh mà suýt ngủ quên mất.
Cô gật đầu 1 cái, sau đó liền bước đến cầm tay anh kéo đi vào bên trong, dẫn anh đến bàn ăn rồi nhấn Gia Kiên ngồi xuống ghế mà nói:
- Vẫn may là còn chưa sang ngày mới. Ông chủ, anh nhắm mắt lại đi!
Gia Kiên có vẻ không mấy để tâm đến, nét mặt anh vẫn vô cảm mà đứng dậy:
- Muộn rồi, cô về đi!
Thấy anh định quay đi, Ái Linh liền vội giữ lại, cô bày ra vẻ mặt cầu xin:
- Ông chủ, 1 phút thôi thôi mà.
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, tâm tình ánh có chút dịu xuống:
- Rốt cuộc cô muốn làm gì?
- Anh cứ nhắm mắt lại rồi sẽ biết.
Gia Kiên nhìn cô 1 hồi, sau đó cũng nhắm mắt lại mà nói:
- 1 phút, không được quá!
Ngay khi đấy, Ái Linh liền cười mà vội vàng quay người đi lại phía bếp
lấy gì đó, 1 lúc sau cô quay trở ra, trên tay cầm 1 chiếc bánh gato nhỏ
đã được thắp nến sẵn mà đi lại phía anh rồi nói:
- Được rồi, ông chủ, anh mở mắt ra đi!
Khi ấy, Gia Kiên cũng từ từ mở mắt ra, trước mặt anh là ánh đến vàng rực soi rõ gương mặt xinh đẹp với nụ cười động lòng người của cô:
- Ông chủ, chúc mừng sinh nhật! Anh mau thổi nến đi!
Gia Kiên khi ấy 1 giây cũng không rời mắt được đoá hoa trước mặt, anh dường như bị cuốn sâu vào nụ cười của cô mà nhìn mãi.
Ái Linh thấy vậy lại nói:
- Ông chủ, tôi biết hôm nay là ngày giỗ mẹ anh, nhưng dù thế nào thì nó
cũng là ngày anh đã đến với thế giới này. Người đã mất chúng ta không
thể vì thế mà cứ buồn mãi, người còn sống càng phải nên trân trọng những niềm vui. Dù sao thì hôm nay anh cũng đã dành gần hết 1 ngày để buồn
rồi, vậy thì lúc này hãy chúc mừng cho ngày của mình đi. Bất kể thế nào, thì ngày anh đến với thế giới này là đem niềm vui đến cho mẹ anh, ba
anh, người thân của anh sau đó là bạn bè anh, và cả tôi nữa.
Nghe vậy, Gia Kiên khẽ nhíu mày:
- Cô sao?
- Phải! Nhờ ông chủ nên tôi mới đi được đến ngày hôm nay, dần dần tiến
gần với giấc mơ của mình. Thế nên tôi cảm ơn ngày này, ngày đã đưa anh
đến với thế giới của tôi.
Từng lời của cô không biết chỉ đơn thuần như những gì trên bề mặt chữ,
hay là xuất phát từ 1 ý tình nào đó, nhưng tuyệt nhiên khiến người đàn
ông này động lòng.
Ái Linh thấy anh cứ nhìn mình như vậy mà vẫn không có ý định khác, cô sau đó liền nhìn xuống chiếc bánh mà nói
- Thôi được, chuyện thổi nến cứ để phận tôi tớ như tôi làm thay ông chủ. Giờ thì ông chủ chỉ cần ước thôi.
Anh nghe vậy lại lên tiếng:
- Tôi không tin vào mấy cái điều ước này.
- Anh đừng có thực tế quá, ước và thổi nến là điều mà ai cũng sẽ làm trong ngày sinh nhật.
- Nếu cô tin vào nó thì cô ước đi.
- Nhưng đây là sinh nhật của anh mà.
- Vốn dĩ nó không thực tế thì của ai cũng như nhau cả thôi.
Thấy Gia Kiên suy nghĩ tiêu cực như vậy cô cảm thấy không hay, Ái Linh sau đó liền nhìn anh cười:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!