Ái Linh sửng sốt quay người nhìn sang, Gia Kiên vốn đã xuất hiện ngay ở bên cạnh cô từ khi nào.
Anh chỉ nói 1 câu như vậy đã tắt ngang máy luôn, Ái Linh vội vã nói:
- Ông chủ…anh làm như vậy tôi làm sao giải thích được với chị Lina.
Gia Kiên nghe thế khẽ nhíu mày:
- Có gì cần phải giải thích sao?
- Sáng sớm chị ấy đến nhà đón tôi, tôi không ở nhà mà lại ở nhà anh, như vậy giải thích làm sao?
- Em chỉ cần nói ngủ lại ở nhà tôi, đơn giản vậy cần gì phải giải thích.
Ái Linh vẻ mặt khổ sở chắp tay lại:
- Ông chủ, để đến được với con đường này tôi đã phải chịu rất nhiều tai
tiếng rồi, có thể nào làm ơn đừng gây thêm sóng gió nữa được không?
Gia Kiên nghe vậy nheo mắt lại:
- Ý em nói là tôi gây phiền cho em sao?
Ái Linh nhận ra cái sát khi lạnh toả ra từ người anh liền vội phân bua:
- Không phải, ông chủ, ý tôi là…..
Còn chưa kịp nói hết, Gia Kiên bỗng cúi người xuống bế vác cô lên vai mà quay đi.
Ái Linh thấy vậy có chút sợ mà vùng vẫy:
- Ông chủ, anh làm gì thế?
Ai ngờ vừa nói xong dứt câu, anh lại đánh xuống mông cô 1 cái rồi nói:
- Còn gọi 1 câu ông chủ nữa tôi sẽ đánh em 1 cái, lần thứ 2 đánh 2 cái, lần thứ 3 tôi sẽ dạy dỗ em trên giường.
- Nhưng mà ông chủ….
“Đét” “đét” còn không để cô nói hết anh đã xuống tay đánh luôn 2 cái, Ái Linh thấy vậy xem như ghi nhớ mà vội nói:
- Gia Kiên!
Nghe được 2 chữ ấy, anh khẽ mỉm cười, sau đó đem cô thả xuống giường.
Ái Linh liền ngồi lên nhưng ngay khi đó anh đã liền áp thân thể của mình sát lại vào cô, 2 tay chống xuống giường, mặt đối mặt:
- Được rồi, em có thể nói!
Ái Linh nghe vậy có chút dè chừng:
- Chuyện của chúng ta….có thể giấu không?
- Chuyện của chúng ta? Em muốn nói chuyện gì?
- Thì….thì là chuyện….tối qua.
- Chuyện tối qua? Hôm qua tôi thật sự uống rất say, không nhớ rõ chuyện tối qua là chuyện gì.
Ái Linh nhìn anh vẻ ấm ức, vào lúc này rồi anh còn đùa giỡn như vậy, nhưng cô cũng chẳng biết đáp lại sao đành đẩy anh ra:
- Anh không nhớ cũng chẳng sao, xem như là chưa xảy ra chuyện gì đi.
Nói rồi, cô toan đứng dậy, nhưng khi ấy Gia Kiên lại khẽ cười túm lấy cổ tay cô đẩy ngã nằm xuống giường, anh áp đảo ở thế trên thân cô, ánh mắt quỷ quyệt mà trả lời:
Nghe vậy, cô nghe nhíu mày khó hiểu, anh sau đó lại ghé mặt sát vào bên tai cô, giọng nói trầm ấm:
- Bánh hôm qua rất ngon, thơm, ngọt. Tôi rất muốn ăn nó nhiều lần nữa.
Ái Linh ngây ngốc lắng nghe 1 hồi, hôm qua anh đâu có ăn bánh ngoài việc chỉ quẹt 1 miếng kem sau đó…..nghĩ đến đấy, cô liền đỏ mặt, hiểu sâu xa được ý tứ trong câu nói của anh mà chống tay lên ngực cố đẩy anh ra:
- Anh muốn ăn thì tự đi mà làm.
- 1 mình tôi không làm được, phải cả em nữa.
- Hôm qua tôi vẫn làm được 1 mình đấy thôi.
Thấy cô vẫn cố giả vờ như không hiểu ý anh nói, Gia Kiên lại bỗng nhiên cầm tay cô kéo xuống áp vào thứ bên dưới bụng mình:
- Vậy em thử làm lại tôi xem!
Ái Linh lúc này phải nói kinh hãi tròn mắt, bàn tay cô cảm nhận được cái thứ gồ ghề ở nơi đó, gương mặt nóng bừng lên mà rụt tay lại rồi đẩy anh ra ngồi lên:
- HOÀNG GIA KIÊN, ANH BỆNH HOẠN THẬT ĐẤY!
Sau đó cô đứng đậy định bỏ đi nhưng anh lại đưa tay kéo cô ngồi trên đùi mình, vòng tay to lớn ôm lấy bờ eo nhỏ mà khẽ hướng ánh mắt mị tình lên nhìn cô:
- Tôi không hề bệnh hoạn, chỉ là tôi nghiện em rồi!
Cô nghe vậy lại sững sờ nhìn anh 1 hồi, sau đó có chút ngượng mà quay mặt đi.
- Anh làm như tôi là ma tuý vậy?
- Em không phải là ma tuý, vì ma tuý còn có thể cai được nhưng tôi chắc không cai được em. Càng ngày càng bị cuốn vào sâu hơn.
- Anh còn nói nữa thì tôi sẽ nghĩ anh đang bày tỏ với tôi đấy.
Gia Kiên nghe vậy khẽ cười:
- Em đừng nghĩ nữa bởi vì đúng là như vậy.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh, trong giây lát lại không biết nói gì:
- Gia Kiên?!
- Thế nào? Người cũng đem ra làm quà rồi, tôi sẽ không cho em từ chối đâu.
- Nhưng mà…..anh….thật sự….thật lòng sao? Không phải chỉ là cảm hứng nhất thời?
- Tôi nói nhiều với em như vậy em vẫn nghĩ là tôi nhất thời? Vậy được,
tôi sẽ công bố tin tức này ra bên ngoài, công khai với mọi người về tình cảm của tôi.
Nói rồi, anh lại với chiếc điện thoại, Ái Linn thấy vậy liền gàn lại:
- Anh điên sao? Bây giờ chưa đủ rối sao?
- Tôi nói rồi, trời có sập tôi cũng vẫn chống được cho em.
- Nhưng em không muốn!
- Nhưng tôi muốn em tin.
- Được rồi, em tin…..mặc dù….vẫn có hơi viển vông 1 chút.
Anh nghe vậy lại nhíu mày:
- Điểm nào viển vông?
- Em chỉ là 1 cô gái quá bình thường, cũng xem như là nhờ anh mới đi đến được hôm nay nhưng so với nhiều cô gái khác vây quanh anh, em thấy mình chỉ là 1 hạt cát nhỏ cạnh biển lớn thôi. Không nghĩ biển lại nhìn trúng hạt cát này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!