Kiều Nhã ngồi bên cạnh nhìn điệu bộ của ông Khánh mà trong lòng hả hê, sau đấy lại nói:
- Bác Khánh, thật ra chuyện giữa cháu và anh Kiên lúc trước có 1 chút
hiểu lầm nhỏ, vậy nên chúng cháu mới chia tay. Thời gian sau đó cháu
cũng tìm gặp anh ấy để nói chuyện nhưng có lẽ anh Kiên vẫn còn giận, chỉ là không ngờ anh ấy chỉ vì muốn trêu tức cháu mà chọn bừa 1 người như
vậy.
Ông Khánh nghe thế lại nhìn sang cô ta:
- Kiều Nhã, thực ra bác vẫn luôn hi vọng 2 đứa có thể kết hôn, nhưng rồi bỗng nhiên 2 đứa lại trở thành vậy, thằng Kiên thì cháu biết rồi đấy,
nó đã lâu rồi không nói chuyện được với bác nổi mấy câu nên bác cũng
không tiện hỏi, rốt cuộc chuyện 2 đứa là thế nào?
- Thực ra năm đó, anh Kiên cũng đã nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng khi ấy quả thực cháu có mong ước muốn mở 1 nhà hàng cho riêng mình nên đã nói
anh ấy trì hoãn lại và sau đó cháu sang Pháp học 1 năm. Lúc đó anh ấy vì giận nên đã cắt đứt liên lạc với cháu, sau này cháu trở về có đến tìm
anh ấy nhưng đều không gặp được. Cháu rất muốn giải thích với anh ấy mọi chuyện, cháu làm như vậy đều có lý do của mình.
Ông Khánh nghe vậy thở dài 1 cái:
- Thì ra là vậy! Nó cũng nhắc đến chuyện kết hôn với cháu rồi sao?
- Dạ!
- Mặc dù bác và thằng Kiên rất ít nói chuyện với nhau, nhưng bác hiểu
tính nó. Nếu như nó đã quyết định 1 việc gì thì sẽ không dễ từ bỏ. Nó ở
trong cái giới đầy thị phi ấy cũng chưa bao giờ gây ra những tin đồn
tình cảm cá nhân nào, thế nên nó không phải là người dễ dàng yêu hay dễ
dàng vui chơi.
- Cháu hiểu, vậy nên khi thấy anh ấy xuất hiện cùng cô gái kia cháu rất
ngạc nhiên. Không phải là cháu quá đề cao bản thân mình nhưng nếu như
anh ấy chọn một người hơn cháu, mọi chuyện sẽ dễ hiểu hơn.
Ông Khánh gật đầu 1 cái rồi lại nhìn xuống bức hình sau đó nói:
- Bác sẽ nói chuyện với nó, còn về người này, chắc chắn phải tìm hiểu 1 chút.
- Bác Khánh, cháu chỉ sợ anh Kiên bị lợi dùng còn nếu đó là lựa chọn của anh ấy, cháu vẫn luôn tôn trọng.
- Được rồi, cháu yên tâm đi, bước chân vào nhà họ Hoàng không phải người nào cũng có thể làm được. Hôm nay nhân tiện vậy hay là ở lại ăn cơm với bác đi. Để bác gọi thằng Kiên về.
Cô ta nghe vậy lại có chút chột dạ mà cười gượng:
- Dạ thôi, để hôm khác ạ. Nhà hàng cháu vẫn còn nhiều việc, cháu phải về giải quyết.
- Ừ, công việc vẫn quan trọng, sau này nếu có thời gian thì đến nói
chuyện vớ bác cho đỡ buồn. Thằng Kiên thì không ở đây, mà Lan Anh cô ta
còn trẻ nên toàn ra ngoài tụ tập với bạn bè, bác cũng không thể gò bó cô ấy ở bên cạnh mãi 1 người già như mình.
- Vâng! Cháu biết rồi, có thời gian cháu sẽ ghé qua ạ. Không làm phiền bác nghỉ ngơi nữa, cháu xin phép về.
Nói rồi, Kiều Nhã đứng dậy cúi chào ông 1 cái rồi cũng quay người đi.
Ông Khánh nhìn cô ta đi khuất lại trông xuống bức ảnh trầm mặc 1 hồi rồi lên tiếng:
- Cô Liễu!
Sau đó vài giây, có tiếng bước chân vội vã đi lên:
- Ông chủ, có gì dặn dò sao?
- Tối nay gọi thằng Kiên về ăn cơm, bảo nó là tôi có việc quan trọng muốn nói.
- Vâng!
Tối đấy, tại 1 nhà hàng không quá sang trọng nhưng lại khá đông khách, ở 1 vị trí bàn trong góc, Gia Kiên ngồi nhìn cô 1 ánh mắt nuông chiều mà
lên tiếng:
- Ăn chậm 1 chút không được sao? Cẩn thận nghẹn đấy.
Ái Linh miệng nhai tay gắp bỏ vào mà trả lời:
- Không phải em không muốn mà là cái bụng em nó đòi. Hôm nay quả thực đã tốn rất nhiều sức lực nên rất đói.
Anh nhìn cô như vậy lại khẽ mỉm cười, sau đó rút 1 tờ giấy đưa lên thấm nhẹ chút thức ăn dính ở trên môi cô.
Ái Linh thấy vậy sững lại 1 chút mà hỏi anh:
- Gia Kiên, anh không ăn sao? Hay là đồ ở đây không hợp khẩu vị với anh?
Anh nghe vậy lại nhìn cô, ánh mắt có 1 chút quỷ quyệt:
- Quả thực đồ ở đây không hợp khẩu vị với tôi.
Ái Linn sau đó lại nhìn xuống 1 bàn đầy đồ ăn rồi nói:
- Em thấy cũng ngon mà! Nơi này đông khách lắm đó.
Nói rồi, cô lại nhìn lên Gia Kiên:
- Vậy anh muốn ăn gì thì chúng ta đến đó.
Anh bình thản trả lời:
- Ăn em!
Ngay lập tức, gương mặt cô liền đỏ lên mà khẽ cau lại:
- GIA KIÊN! Anh không có liêm sỉ sao? Sao lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến mấy cái đó vậy?
- Em có thấy con nghiện nào mà không nghĩ đến chất gây nghiện chưa?
Ái Linh nghe vậy lại cố lảng đi:
- Anh còn không ăn em sẽ ăn hết đấy.
- Không sao, tôi nhường em, ăn nhiều 1 chút còn lại sức, đêm nay cần dùng đến.
Cô khi ấy cả gương mặt phừng phừng như 1 trái cà chua:
- HOÀNG….GIA….KIÊN!
Anh nhìn dáng vẻ cô như vậy lại bật cười, ngay lúc đó chuông điện thoại
của anh vang lên, Gia Kiên lấy nó ra nhìn con số hiện trên đấy, nụ cười
cũng liền tắt sau đó bắt máy:
- Alo!
- Cậu Kiên, ông chủ vẫn đang đợi cậu về ăn cơm. Hình như ông chủ thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
Ánh mắt anh chợt trở nên sâu thẳm, anh không nói gì chỉ tắt máy rồi nhìn cô lên tiếng:
- Ái Linh, no chưa?
Cô nghe vậy cũng gật đầu 1 cái, anh lại nói:
- Vậy được, chúng ta đi thôi!
- Đi đâu vậy?
- Cứ đi với tôi em sẽ biết!
Thấy anh thần bí như vậy cô cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ thuận theo anh mà đứng dậy rời đi.
Chiếc xe chạy thẳng đến biệt thự Hoàng Gia, bước xuống Ái Linh nhìn ngắm nó không khỏi kinh ngạc:
- Woa!!! Đẹp thật đấy, chắc mấy đời của em cũng không có nổi 1 ngôi nhà như vậy.
Gia Kiên đứng cạnh cô nhìn về phía đấy mà trầm mặc nói:
- Những thứ ao ước chưa hẳn nó đẹp như mình nghĩ.
Ái Linh khẽ gật đầu vẻ hiểu chuyện:
- Thế nên em đâu dám ao ước xa vời như vậy.
Nói rồi cô quay sang anh cười:
- Mong muốn có 1 ngôi nhà giống của anh còn khó, nói gì cái cũng điện này.
Gia Kiên nghe vậy cũng nhìn sang cô, dáng vẻ dịu dàng nói:
- Thực ra tôi cũng không ngại thêm tên em vào hộ khẩu nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!