Gia Kiên tưởng chuyện gì động trời lắm, nghe vậy anh lại quay người sang phía cô, cánh tay đặt lên bụng cô ôm lấy bờ eo rồi nhắm mắt ngủ tiếp:
- Vậy sao? Tôi biết rồi!
Ái Linh thấy dáng vẻ không mấy quan tâm của anh lại liền hỏi:
- Anh không lo sao?
- Lo? Sao phải lo? Đâu có ai nhận ra em!
- Nhưng còn anh, anh không sợ mấy tin đồn tiêu cực sao?
Nghe vậy, Gia Kiên lại mở mắt nhìn lên cô:
- Em nghĩ tôi nhát gan vậy sao?
- Nhưng….không phải….anh vẫn luôn cẩn thận cho dự án Hoa Khai Lệ sao?
Dáng vẻ khó nhìn của em như vậy, chỉ sợ làm mất mặt anh rồi xuất hiện
những tin đồn tiêu cực làm ảnh hưởng đến bộ phim.
Gia Kiên sau đó khẽ nhíu mày vẻ để tâm:
- Em nói cũng có lý!
- Vậy giờ phải làm sao đây?
- Tôi vì em mà hứng chịu những áp lực như vậy, giờ giải quyết nó cũng chỉ có em có thể làm được.
Ái Linh khó hiểu hỏi:
- Anh muốn em làm gì?
Gia Kiên nhìn cô mà cười 1 ý quỷ quyệt, sau đấy dùng lực kéo cô nằm xuống rồi thuận đà ở trên người cô:
- Thật ra áp lực nào tôi cũng chịu được ngoài trừ áp lực nửa thân dưới, p cần em giải quyết, tại nó không nghe lời tôi.
Ái Linh nghe vậy liền đỏ mặt, sao càng ngày cô càng cảm thấy người đàn
ông này không hề giống thuở ban đầu mới gặp, anh mỗi lúc càng không có
liêm sỉ, không biết ngại, không biết xấu hổ, trong đầu lúc nào cũng mấy
cái ý nghĩ đen tối, khác hẳn cái dáng vẻ gặp nhau ở bệnh viện đó.
Ái Linh chống tay lên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra mà ngồi lên:
- Gia Kiên, đừng đùa nữa. Giờ mọi người chắc cũng đang hoang mang vì tin tức lắm đấy, chúng ta mau đến công ty đi.
Vừa nói, cô vừa bước vội xuống giường, nhặt lại quần áo của mình rồi gấp gáp đi thẳng vào nhà tắm.
Gia Kiên nằm ở đó nhìn theo cái dáng vẻ ấy của cô lại bật cười, cánh tay đưa lên đặt ngang che đi đôi mắt:
- Hoàng Gia Kiên, mày không thể kiên nhẫn hơn sao?
Tự nói với mình như vậy, sau đó anh cũng liền ngồi dậy, xuống giường rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Bọn họ ở trong đó, không biết đã làm gì mà rất lâu sau mới trở ra ngoài. Chỉ thấy cô cả gương mặt đỏ bừng vẻ ấm ức còn người đàn ông bên cạnh
xem ra rất hài lòng.
Vẫn là vì để che dấu mối quan hệ của 2 người, trợ lý Trần được cử đến để đón cô tại 1 đoạn đường thưa người rồi đưa thẳng đến Hoàng Kim.
Ái Linh bước vào bên trong, đã nghe vài tiếng xì xào to nhỏ gì đấy, sau đó bỗng 1 người đi đến chỗ cô kéo về 1 phía mà hỏi nhỏ:
- Ái Linh, cô biết tin gì chưa?
Cô cũng đoán được đối phương muốn nói gì nhưng vẫn ra vẻ ngơ ngác mà lắc đầu:
Người nhân viên kia mở điện thoại cho cô xem, vẫn là bức ảnh hẹn hò hôm qua của 2 người:
- Giám đốc của chúng ta đang quen cái con bé xấu xí này, cô không biết sao?
Ái Linh cũng tỏ ra tò mò nhìn vào điện thoại rồi nói:
- Thật sao? Tôi còn tưởng Giám đốc không có ai dám ở cạnh anh ấy, có hơi khó tính 1 chút.
- Tôi tưởng cô thân với Giám đốc nên phải biết chứ, thấy dạo này toàn trợ lý Trần đưa cô đi làm.
Ái Linh nghe vậy cười gượng:
- Là do chị Lina mấy ngày nay có chút việc nên nhờ Đình Trần đón tôi thôi.
Cô gái kia gật đầu 1 cái rồi lại nói:
- Này, mà cô đừng xem thường Giám đốc của chúng ta nhé. Anh ấy cũng có fan đông đảo đấy.
- Có sao?
Nghe vậy, cô ta lại bấm điện thoại vài thao tác sau đó đưa cho Ái Linh xem:
- Group Hoàng Gia Kiên CEO, có đến tận 100.000 thành viên, đa số đều là
nữ không đó. Giờ trong nhóm đang nháo nhác tìm danh tính cái cô gái đang hẹn hò với Giám đốc.
Tự nhiên Ái Linh nghe xong bỗng xuất hiện 1 cảm giác lạnh sống lưng,
tưởng tượng như có đến hàng nghìn con mắt đang nhìn mà khẽ rùng mình 1
cái:
- Vậy à, anh ấy mà cũng được yêu mến thế sao?
- Sao không? Giám đốc chúng ta vừa đẹp trai, lại có tiền, hơn nữa nhìn
cái thần thái lạnh lùng của Giám đốc nó mới cuốn hút làm sao.
Cô nghe vậy lại bất giác nhớ đến chuyện ban nãy mà buột miệng lẩm bẩm:
- Biến thái thì có!
- Cô vừa nói gì?
- À…..không có gì….tôi thấy cô nói đúng thôi!
Vừa lúc đấy, Hoàng Gia Kiên cùng từ phía ngoài đi vào, cô nhân viên vội
vàng cất điện thoại rồi giật nhẹ tay cô như nhắc nhở, mọi lời bàn tán
lúc nãy bỗng nhiên im bặt hẳn.
Khi ấy, Gia Kiên cũng liền nhìn ngay về phía cô, Ái Linh nhận ra được
ánh mắt của anh liền có chút căng thẳng né tránh, trong đầu không ngừng
réo lên “Gia Kiên, mau đi đi, đừng có lại đây”.
Trái với lời cầu nguyện của cô, thì anh lại trực tiết đút tay vào túi
quần, dáng vẻ vô cùng bình thản tiến về phía của cô, khoảng cách mỗi lúc 1 gần khiến cô căng thẳng muốn rớt tim ra ngoài. Cô nhân viên ở bên
cạnh cũng có chút lo sợ giật tay cô mà mấp máy cái miệng:
- Ái Linh, Giám đốc đi về phía chúng ta kìa. Sao đây!
- Kệ đi!
Khi ấy, Hoàng Gia Kiên dừng lại trước 2 người họ, nhìn cô chằm chằm đến
mức Ái Linh không dám chớp mắt, bất chợt sau đó anh lên tiếng:
- Hôm nay rất rảnh nên có thời gian ở đây nói xấu tôi phải không?
Nghe vậy, cô nhân viên kia liền kinh sợ mà cúi đầu:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!