Vừa nghe thế, trong đáy mắt anh rấy lên 1 nỗi sợ hãi mà siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình.:
- Lương Thế Viễn thế mà lại liên quan đến 1 tên tội phạm gi..ết người.
Trước mắt phải tìm được Ái Linh đã, lão già đấy tạm thời không đụng đến, nhưng sau này chắc chắn phải để lãi nếm đủ. Tôi đã dặn Lina liên hệ với bên phía cảnh sát, cậu đến đó đưa thông tin về tên Lê Vĩnh Bá nhờ họ
điều tra và siết chặt các đường giao thông phòng hắn bỏ trốn.
- Vậy còn Giám đốc?
- Khi nãy xem camera Lina nói hắn đi về phía khu ngoại ô, tôi muốn tự đến đó tìm xem.
- Giám đốc, như vật sẽ nguy hiểm, hay để tôi nhờ cảnh sát đi cùng anh?
- Ồn ào chỉ sợ bứt dây động rừng hắn sẽ làm hại đến cô ấy. Cứ làm theo lời tôi dặn, nếu có gì tôi sẽ báo ngay.
- Tôi biết rồi!
Sau câu đó, Gia Kiên cũng tắt máy, anh lái xe lao vút đi về hướng đã
định trước, trong khoang xe không ánh đèn ấy, mắt phượng chợt sâu thẳm
chứa đựng cả 1 bầu trời đen kịt.
Ngay trong tối đấy, tất cả các chốt giao thông trọng điểm trong thành
phố đều bị chặn lại để kiểm tra, bất cứ ai đi qua đều phải xuất trình
giấy tờ.
Cũng trong tối đấy, con xe sang trọng không ngừng chạy dọc khắp các con
đường, từng ngõ ngách nào cũng không bỏ sót, những cuộc điện thoại liên
tục được gọi đến nhưng kết quả thì không khá hơn 1 chút nào.
Thành phố đổ về đêm, con đường dần trở nên thưa thớt, Hoàng Gia Kiên
dừng xe lại bên 1 phố nhỏ, sắc mặt không mấy tốt mà lấy điện thoại ra
gọi.
- Giám đốc, tôi đang định gọi cho anh đây!
Nghe vậy, anh có chút vội vã:
- Có tin tức gì sao?
- Bên phía cảnh sát đã tìm được chiếc taxi mà hắn đã điều khiển. Hắn vứt xe lại ngay đoạn giao lộ giáp danh giữa 2 tỉnh F và D với nhau. Cảnh
sát vẫn đang xác minh xem liệu hắn đã rời khỏi tỉnh F chưa.
Gia Kiên có phần bực bội gằn lên:
- Mẹ kiếp, giăng chốt vậy mà hắn có ra khỏi tỉnh chưa cũng không biết sao?
- Giám đốc, từ lúc cô Ái Linh bị bắt đến thời điểm chúng ta báo án cũng đủ để hắn ra khỏi tỉnh rồi.
Nói rồi, Gia Kiên tắt máy sau đó lại lái xe chạy đi.
Vẫn ở trong căn nhà bỏ hoang ấy, không 1 ánh điện chiếu sáng, mọi thứ
chỉ thấy được mờ mờ nhờ cái ánh trăng hắt vào những ô trống không cửa.
Ái Linh sau cú đập đầu đến bất tỉnh thì lúc này lại mơ hồ tỉnh dậy, hàng mi khẽ cử động nhẹ vài cái rồi chậm rãi mở mắt ra.
Ngay khi cô nhìn rõ được trước mặt mình 1 gương mặt người đàn ông hung
dữ ngay cận kề, Ái Linh kinh sợ mở to mắt, miệng bị bịt chặt nên cô chỉ
có thể dùng thanh quản để hét lên:
- Ahhhhh!
Âm thanh không thể đủ lớn vì ra đến miệng đã bị cản lại bởi chiếc khăn, hắn ta lúc này mới phát ra 1 câu đầu tiên:
- Không muốn chết sớm thì câm miệng lại!
Vừa nói, hắn vừa rút 1 con dao găm ra, cái thứ kim loại loé sáng ấy hắt
lên gương mặt của cô, Ái Linh kinh hãi tự im bặt, cả ngừoi không ngừng
run lên bần bật, cô lắc đầu nguầy nguậy mà nước mắt chảy dài xuống 1 vẻ
cầu xin.
Hắn nhìn thấy cô như vậy lại bình thản 1 cái kỳ lạ đưa bàn tay lên chạm vào má cô, quẹt ngang đi dòng lệ vừa rơi mà nói:
- Sao lại khóc? Khóc sẽ làm trôi đi lớp trang điểm, xấu thì sao?
Thái độ kỳ lạ của hắn ta càng khiến cô thêm sợ, cảm giác khi bàn tay hắn đụng vào da thịt cô làm cô ớn lạnh, gai ốc nổi lên. Ái Linh cố gắng tỏ
ra bình tĩnh nhất có thể, gượng nói:
- Xin….anh….tha….
Còn chưa nói hết, hắn lại vung tay tát cô 1 cái chát rồi gằn lên:
- Tao cho mày nói chưa mà mày nói?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!