Trong lúc Tiểu An còn đang thất thần suy nghĩ thì người mẫu Anh Nguyệt
đã đi về phía cô. Ngọc Trúc chủ động bắt tay cô ấy trước rồi giới thiệu
Tiểu An.
Tiểu An cố trấn tĩnh lại tinh thần rồi bình tĩnh đưa tay ra bắt tay cô ấy chào một tiếng theo phép lịch sự:
- Nghe danh cô đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt. Hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
Anh Nguyệt đưa mắt nhìn Tiểu An, mỉm cười gật đầu trả lời:
- Hợp tác vui vẻ!
Chẳng biết phải do vô tình hay cố ý mà lúc đó Ngọc Trúc lớn tiếng nói:
- Ôi nhìn hai người có nét giống nhau lắm đó. Tôi ban đầu cứ tưởng chị em họ hàng không đó.
Tiểu An định lên tiếng trả lời thì Anh Nguyệt lên tiếng trước:
- Đúng vậy, đến tôi cũng thấy có nét giống. Nhưng mà như vậy không sao, chứng tỏ chị em chúng tôi có duyên đúng không?
Nói tới đây Anh Nguyệt quay sang nhìn Tiểu An, nhẹ nhàng hỏi:
- Cô An!
- Đúng rồi. Tôi nghĩ chúng ta phải có duyên mới có nét giống nhau được.
Buổi chụp hình hôm ấy kéo dài 1 giờ 30 phút là xong. Trước khi lên xe ra về, Anh Nguyệt có đưa cho Tiểu An một tấm danh thiếp:
- Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, đây là danh thiếp của tôi, bất cứ
khi nào cô rảnh có thể gọi cho tôi, chúng ta đi cafe nhé.
- Được rồi, cảm ơn cô. Buổi chụp hình hôm nay rất thành công.
Sau khi Anh Nguyệt đi khỏi rồi thì Tiểu An mới rút điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi cho Vũ Đình Phong:
- Báo với công ty đối thủ tung sản phẩm ra đi anh.
Quả nhiên sau khi công ty đối thủ của Đại Phát tung ra sản phẩm mới
giống hệt với bộ sưu tập sắp ra mắt của Đại Phát thì ngay lập tức Tiểu
An được gọi họp cổ đông gấp.
Lúc Tiểu An bước vào, tất cả các đại cổ đông lớn nhỏ của công ty đã đầy
đủ. Cô khẽ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy sắc mặt ai nấy đều xám xịt lại. Đặc biệt là Hoàng Chương ngồi chính giữa, Ngọc Trúc ngồi ghế
đầu bên tay phải anh ta, hai người mặt mũi đã sớm tái xanh tái mét. Tiểu An thong thả kéo ghế ngồi đối diện Ngọc Trúc. Một vị cổ đông thấy vậy
lên tiếng:
- Mọi người đã đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp đi.
Vị cổ đông kia vừa dứt lời thì các cổ đông khác lần lượt lên tiếng hỏi:
- Tổng giám đốc Chương, anh nghĩ sao về việc công ty Hoàng Hải tung ra bộ sưu tập mới giống hệt công ty chúng ta?
Võ Hoàng Chương ngồi chính giữa, anh liếc mắt nhìn Ngọc Trúc, đây là bộ
sưu tập do Ngọc Trúc thiết kế, nhưng đến bây giờ bản thân anh vẫn còn
rất rối rắm vì không biết đó có phải là do đích thân cô ấy thiết kế hay
đạo nhái của người khác. Hoàng Chương thở dài nói:
- Tạm thời tôi cũng chưa rõ nguyên nhân tại sao lại vậy. Nhưng tôi sẽ điều tra rõ ràng, tôi đang nghi công ty mình có nội gián.
- Tổng giám đốc Chương, anh tính điều tra trong bao lâu? Anh có biết
thua thiệt sự án lần trước chúng tôi đã phải bỏ một đống tiền bạc rồi
không? Giờ lại tới dự án này, anh tính sao đây?
- Phải đấy…tiền của chúng tôi đâu phải là lá cây để đầu tư vào một nơi toàn thua lỗ như này.
Hoàng Chương đưa ánh mắt bất lực nhìn mọi người, Tiểu An thấy vậy khẽ
cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng. Hoàng Chương mệt mỏi lên tiếng tiếp:
- Xin các vị cổ đông cứ bình tĩnh. Tôi nhất định sẽ có cách giải quyết.
- Cậu tính giải quyết sao? Nếu như không có một lời chắc chắn thì tôi sẽ rút vốn đầu tư công ty khác.
Lúc này tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía một vị cổ đông lớn tuổi nhất ở đây. Tiểu An đương nhiên nhận ra người này, ông ấy chính là cổ đông Viễn, là người đã cùng bố cô phát triển công ty ngày trước. Tuy nhiên, con người ông ta rất tham vọng, ông ta luôn bất mãn việc bố cô
nắm giữ vị trí chủ tịch tập đoàn mà không phải là ông ta. Làm việc ở
công ty một thời gian thì cô mới biết rằng Võ Hoàng Chương được như bây
giờ cũng là nhờ có ông ta đứng sau chống lưng.
Bởi vậy sau khi ông ta lên tiếng, Hoàng Chương lập tức như con rùa rụt
đầu. Với một con người nóng vội, anh ta lập tức đưa ra quyết định:
- Lần này sự cố cũng không mong muốn. Tôi sẽ cố gắng điều tra để ra được nội gián của công ty. Cùng lắm là tôi sẽ bán nhà để bù lỗ cho các vị.
Nên mọi người hãy yên tâm đồng hành cùng công ty.
Tiểu An nghe xong khẽ cười khẩy một cái, dõng dạc lên tiếng:
- Tại sao tổng giám đốc Chương lại cứ kiên quyết là công ty có nội gián mà không phải vì nguyên nhân nào khác?
- Cô nói vậy là ý gì? Xin hãy nói rõ được không?
- Ý tôi là làm gì có sự trùng hợp về thiết kế như vậy. Mấy ngày qua công ty mình cũng cố gắng làm hết khả năng mới ra được sản phẩm. Chưa kể
trước đó còn nhiều quá trình khác. Nếu như công ty có nội gián thì tôi
nghĩ công ty Hoàng Hải cũng khó có khả năng hoàn thành sản phẩm sớm vậy
đâu.
- Ý cô là bên mình đạo lại thiết kế? Làm sao có thể như vậy?
- Đó là tôi phân tích theo những gì tôi nhìn thấy. Kinh doanh mà, phải phân tích nhiều hướng chứ đâu thể một hướng được.
Nghe Tiểu An nói xong thì tất cả các cổ đông đều nhìn nhau gật đầu rồi
đồng loạt lên tiếng chỉ trích. Ngọc Trúc nghe tới đây mặt tưởng chừng
cắt không ra giọt máu, cô đang thầm nghĩ ngoài Tiểu An ra thì sẽ không
ai biết cô ăn cắp bản thiết kế này, huống hồ Tiểu An đã chết, làm sao có thể như vậy được. Ngay lập tức cô ta đứng bật dậy, đập bàn nói:
- Cô đừng có vu oan giá họa. Thiết kế này là do chính tôi vẽ. Tôi không ăn cắp của ai cả.
- Phó giám đốc Trúc, hình như cô đang mất kiểm soát rồi đấy. Tôi chỉ nói khả năng thôi, nếu cô không làm việc không có đạo đức ấy thì cô sợ gì.
Ngọc Trúc lúc này mới chợt nhận ra đang có rất nhiều ánh mắt liếc nhìn
mình. Cô ta cố gắng kìm nén lại, mặt cũng giãn nhẹ ra, gật đầu nói:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!