Gia Kiên lúc này xoay người nhìn sang cô, anh mỉm cười nhưng trong cái nét cười ấy mang theo hơi lạnh mà nói:
- Ông chủ đến thăm nhân viên sao? Nhờ em nhắc tôi mới thấy mình làm 1 ông chủ cũng có lòng quá.
Ái Linh ngồi trên giường bệnh mà cứ tưởng bên dưới là tảng băng, toàn thân lạnh ngắt, cô nhìn anh cố nặn ra 1 nụ cười hoà:
- Có lòng chứ! Ông chủ của em là người đàn ông tốt nhất, hiển nhiên không có điểm nào đáng chê rồi.
- Không, em đừng đề cao tôi quá như vậy. Bởi tôi tự nhận thấy mình có 1
nhược điểm lớn, là có tính chiếm hữu rất cao, thế nên tôi rất không vừa ý với những kẻ cứ thích dòm ngó vào thứ của mình.
Ái Linh nghe vậy lại mỉm cười:
- Anh ghen à? Ghen với bác sĩ Trường?
- Em nói đúng trọng tâm rồi đấy! Thế nên rất tiếc tôi không thể trở thành người đàn ông tốt nhất được.
Cô bật cười với cái vẻ ngớ ngẩn ấy của anh, sau đó cầm tay Gia Kiên kéo anh ngồi xuống:
- Gia Kiên, người ta là bác sĩ anh ghen tuông vớ vẩn gì vậy?
Anh tỏ ra cái điệu bộ giận dỗi, quay mặt đi hướng khác mà nói với giọng bất mãn:
- Tôi đâu có thiểu năng đâu mà không biết anh ta là bác sĩ. Mắt tôi cũng không mù mà không thấy anh ta quan tâm em đặc biệt như thế nào.
- Thực ra thì em với bác sĩ Trường có quen biết 1 chút. Mấy năm trước ba em bị tai nạn, là anh ta đã trực tiếp cấp cứu cho ba em. Mặc dù là giữ
được mạng sống, nhưng ba em trở thành người thực vật, suốt mấy năm nay
cũng là nhờ anh ấy để tâm đến nên em mới có thời gian ra ngoài đi làm.
Chỉ có vậy thôi, hoàn toàn không có gì quá hơn.
Nghe vậy, xem như anh có phần xuôi xuống, nhưng vẫn tỏ ra không vừa ý:
- Em không có nhưng mà anh ta có.
- Gia Kiên, anh trẻ con quá, em thấy anh ta cũng chỉ là hỏi han bệnh nhân của mình thôi mà.
Anh nghe thế lại khẽ nhíu mày quay sang nhìn cô:
- Hỏi han bệnh nhân của mình? Vậy anh ta có đi hỏi hết bệnh nhân ở bệnh
viên không hay là chỉ hỏi mình em? Còn nữa, tôi chưa nói đến chuyện anh
ta đụng chạm vào người em nữa đấy.
Ái Linh sau đó khẽ cau mặt:
- Đụng chạm cái gì? Người ta là bác sĩ thì người ta phải đụng vào mới khám được bệnh, anh đang nghĩ lệch lạc đi đâu thế?
- Đàn ông con trai, muốn cứu người thiếu gì ngành nghề? Anh ta có thể
học khoa mắt, khoa tai mũi họng, khoa răng hàm mặt, sao cứ nhất nhất
phải giải phẫu? Bệnh nhân là đàn ông con trai không sao, đổi lại là phụ
nữ không phải là đụng chạm cơ thể họ sao? Em ở trong phòng cấp cứu khồn
biết đã bị anh ta nhìn thấy những gì.
- Nói như anh thì bác sĩ nam phải chuyển sang hết mấy cái khoa mắt, khoa tai mũi họng và khoa răng hàm mặt hết sao? Thế nếu là bác sĩ nữ giải
phẫu cho bệnh nhân nam thì sao?
- Nếu tôi mà là giám đốc bệnh viện, tôi sẽ phân bổ rõ nhiệm vụ, bác sĩ
nam tiếp nhận bệnh nhân nam, bác sĩ nữ tiếp nhận bệnh nhân nữ.
- Nhưng mà anh biết bệnh viện không bao giờ đủ nhân lực để mà phải chia
như vậy. Có nhiều bác sĩ nam rất giỏi, không lẽ có bệnh nhân nữ cấp cứu
mà bác sĩ nữ không đủ người thì bác sĩ nam không thể làm gì sao?
- Khi đấy có đề xuất lên thì sẽ có cân nhắc. Dù thế nào tôi cũng không
vừa mắt, nếu anh ta muốn làm bác sĩ giải phẫu thì sao không học chuyên
ngành giải phẫu thú ý? Nhất định tâm lý anh ta không bình thường.
- Nói vậy thì tất cả bác sĩ giải phẫu đều tâm lý không bình thường?
- Người khác có thể không nhưng anh ta thì chắc chắn vậy!
Ái Linh nhìn anh 1 cách ngán ngẩm, xem ra không thể nào thay đổi được ác cảm của anh đối với Quốc Trường, cô thuận miệng chỉ đành thở dài 1 cái.
Gia Kiên vì 1 hành động nhỏ ấy mà khẽ nhíu mày:
- Em thở dài sao? Em đang bất mãn với những gì tôi nói sao? Em thấy tôi quả thực phiền phức?
Ái Linh bị chất vấn bằng những câu hỏi như bức khẩu mình, cô liền phải vội vàng cười rồi xà vào lòng anh xu nịnh:
- Sao em lại bất mãn với anh được chứ. Lại càng không thấy anh phiền
chút nào. Ông chủ của em nói gì cũng đúng, sau này anh có thành lập bệnh viện riêng, nếu có bị gì em nhất định sẽ đến ủng hộ.
Gương mặt anh sau đó tối sầm xuống:
- Em có ý gì?
- Ý của em là dù anh có nói gì, làm gì em cũng nhất định sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Xem ra chiêu nịnh nọt của cô rất có tác dụng, Gia Kiên sau đó cũng thôi
ngay cái dáng vẻ giận dỗi vô vị đấy mà khẽ mỉm cười vòng tay ôm lấy cô:
- Tôi không vĩ đại như em nghĩ, tôi cũng có những điều mình muốn làm, có những thứ mà bản thân muốn độc chiếm, cũng có tham vọng riêng. Chưa bao giờ cho rằng mình nói gì, làm gì cũng đúng. Nhưng ngay thời điểm hiện
tại, có 1 điều cho đến sau này chắc chắn cũng không bao giờ sai, là tôi
yêu em.
Ái Linh trong lòng như được sưởi ấm, cái tâm hồn thiếu nữ ấy của cô như 1 đoá hoa vào mùa mà nở rộ, ngẩng cao đầu đón nhận lấy ánh nắng rực rỡ
nhất, cô khẽ mỉm cười, cảm nhận sự bình yên đơn thuần nhất.
Ngày hôm sau, tin tức về tên tội phạm Lê Vĩnh Bá bị bắt giữ xuất hiện kín trên các mặt báo và mạng truyền thông.
Nghiễm nhiên vụ án của 2 cô gái trước cũng được nhắc lại, và sự việc của Ái Linh không tránh khỏi bị tung lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!