- À..! Hoá ra là nhân vật đang được chú ý đến dạo gần đây. Gà cưng của Hoàng Kim.
Ái Linh nghe vậy xem như cũng có chút nở mũi rồi hắng giọng 1 cái rồi ra vẻ thị uy:
- Biết thế thì đưa tôi đi cùng!
- Tại sao tôi phải đưa cô đi cùng?
- Theo tôi được biết thì anh là dân xã hội, làm việc đều bằng nắm đấm,
chắc chắn không có kinh nghiệm trong mấy chuyện giao tiếp kêu gọi đầu
tư. Tôi lại sợ anh gây thêm phiền phức nên phải đi cùng để giám sát anh.
Vũ Thành Quân cười khẩy 1 cái:
- Là tên Gia Kiên bảo cô đi sao?
Ái Linh nghe hỏi vậy lại nghĩ nếu dùng danh phận của anh biết đâu cậu ta sẽ chịu nên gật đầu:
- Phải!
Nghe thế, Thành Quân lại lấy điện thoại ra:
- Tôi sẽ gọi cho cậu ta!
Vừa thấy vậy, Ái Linh liền hốt hoảng đưa tay giật vội chiếc điện thoại của Thành Quân:
- Anh gọi cho anh ấy làm gì?
- Để nói với cậu ta rằng tôi không cần người giám sát.
- Không cần phải gọi! Hôm nay tôi bắt buộc phải đi với anh.
Vũ Thành Quân nghe thế khẽ nhíu mày nhìn cô:
- Không phải Gia Kiên sai bảo cô đúng không?
Ái Linh có chút chột dạ:
- Là anh ấy bảo tôi làm vậy.
- Chắc chắn không!
- Sao anh dám chắc?
- Hôm đó, cậu ta mượn quân của tôi không phải là vì cứu cô sao? Sẵn sàng dùng 10% cổ phần để trao đổi, ắt hẳn giữa cô và cậu ta có mối quan hệ
không bình thường. Thế nên Gia Kiên sẽ không dễ dàng phái cô đi với 1 kẻ thô lô như tôi.
Ái Linh biết không giấu được nữa cũng không vòng vo thêm:
- Đúng là không phải anh ấy bảo tôi đi cùng. Chỉ là anh ấy vì tôi làm
nhiều chuyện như vậy, tôi không thể cứ ngồi không mà hưởng lợi được.
Vũ Thành Quân nghe vậy nhún vai 1 cái:
- Được thôi, là cô tự nguyện chứ tôi không ép buộc. Về sau có thế nào đừng lôi tôi vào câu chuyện của 2 người là được.
Nói rồi, cậu ta cũng khởi động xe rồi lái chạy đi, không quên dặn:
- Thắt đai an toàn vào!
Ngay khi câu nói vừa dứt, Vũ Thành Quân nhấn mạnh ga vọt đi khiến cô có
chút kinh sợ vội vàng cài đai lại, vận tốc kinh hoàng trên dòng đường
phương tiện tấp nập khiến còi hú inh ỏi.
Ái Linh bám chặt tay vào thành xe, gương mặt cắt không còn giọt máu mà gắt lên:
- Thành Quân, anh chạy thế này là muốn chết sao?
Cậu ta nghe vậy chỉ cười nhếch 1 cái:
- Yên tâm đi, cô mà bị sao thì tôi cũng không giữ được mạng đâu.
- CHẠY CHẬM LẠI ĐI!
Vũ Thành Quân dễ gì làm theo lời cô nói, cậu ta cứ vậy lao vút như tên
lửa, vô lăng liên tục đánh lái để tránh phương tiện, cả người cô theo đó khi đổ về trái, khi lại đổ về phải.
Cho đến đoạn chiếc xe dừng lại, Ái Linh mặt cắt không còn giọt máu mà ngồi đấy như 1 người không có hồn phách.
Vũ Thành Quân nhìn sang cô cười 1 cái sau đó mở cửa bước xuống:
- Giờ cô gọi xe quay về vẫn còn kịp đấy.
Ái Linh nghe vậy lại liếc xéo cậu ta 1 cái, sau đó cũng hùng hổ mở cửa bước ra ngoài:
- Tôi không chịu thua anh đâu!
Thành Quân chỉ nhún vai 1 cái sau đó đi thẳng vào bên trong, Ái Linh thấy vậy liền vội đi theo sau cậu ta.
Cho đến khi bước vào bên trong 1 căn biệt thự nội thất xa hoa, mà điều
khiến người ta ngộp thở hơn là 2 bên có 1 dàn người mặc đồ đen đứng vây
lại, gương mặt ai nấy cũng hằm hằm doạ người. Ái Linh có chút sợ mà đứng nép ở phía sau Vũ Thành Quân hỏi nhỏ:
- Này, đây là nhà ai thế?
- Sợ cái gì, có ai ăn thịt cô đâu!
Nói rồi, cậu ta đi thẳng vào trong, ở gian giữa phòng khách, 1 người đàn ông tướng tá cao to, đầu để trọc, gương mặt có đôi nét dữ tợn ngồi ở
trên ghế sofa, nhàn nhã pha trà.
Vũ Thành Quân lúc này tiến lại, nét mặt tươi cười mà nói:
- Anh Thuận, dạo này vẫn khoẻ chứ?
Người đàn ông tên Thuận đó nghe vậy còn không nhìn lên cậu ta, bình thản rót trà ra chén rồi nói:
- Ngồi xuống uống chén trà này xem thế nào đã!
Nghe vậy, Vũ Thành Quân cũng ngồi xuống bên cạnh ông ta, Ái Linh thấy
thế có phần dè chừng không biết có nên ngồi xuống hay không thì Thành
Quân liền nhìn cô ra hiệu.
Lúc này, Cao Bá Thuận mới nhìn lên, sau đó ông ta khẽ nheo mắt lại:
- Người này là…?
Thành Quân nghe vậy liền vội đứng dậy kéo cô ngồi xuống, sau đó nhìn sang ông ta nói:
- Anh Thuận, thật ra hôm nay đến đây gặp anh em có chuyện muốn bàn.
Ông ta lại quay sang nhìn Thành Quân:
- Sao? Có đứa nào lại chướng mắt sao?
Cậu ta cười cười rồi xua tay:
- Chẳng là đợt này em có mua ít cổ phần kiếm tí lợi nhuận, mà số em
không hợp mấy cái công việc thương trường này hay sao ấy. Mới tham gia 1 cái thì công ty lại gặp chuyện.
- Vào thẳng vấn đề luôn đi!
- Vậy được, em nói thẳng. Hoàng Kim hiện tại đang tìm nhà tài trợ cho dự án Hoa Khai Lệ, hôm nay đến đây là muốn hỏi anh Thuận có hứng thú quăng tiền bớt đi không?
Ái Linh nghe cậu ta nói thế lại nhíu mày, sau đó cũng ngồi xuống ghế rồi lên tiếng:
- Anh Thuận, công ty chúng tôi tuy là tìm nhà tài trợ nhưng vẫn luôn có
những đãi ngộ ưu tiên. Chỉ cần phim được phát sóng, anh nhất định sẽ
nhận được phần lợi nhuận trong đó.
Ông ta nghe vậy sắc mặt vẫn chẳng thay đổi cảm xúc:
- Tôi trước giờ không có hứng thú với cái giới giải trí, thế nên càng
không có ý định tài trợ gì cả. Nếu nói về phim ảnh, tôi mới xem 1 bộ
phim siêu nhân lúc 7 tuổi, từ đó về sau không xem phim nào khác.
Ái Linh nghe ông ta nói thế chỉ biết cười gượng:
- Anh Thuận biết đùa quá.
- Không hề đùa thế nên 2 người hôm nay đến đây vô ích rồi.
Thành Quân khi ấy lại lên tiếng:
- Anh Thuận, nghĩ thêm 1 chút đi, lợi nhuận chắc chắn không để anh thiệt.
Ông ta sau đó không nói gì, chỉ nhàn nhã nâng chén trà lên nhấp 1 ngụm rồi đặt xuống:
- Thử đi, trà hôm nay rất thơm đấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!