Mỹ Thanh ngay sau đấy cũng liền chột dạ, nhưng ả vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể mà đáp lại:
- Lần đầu tiên tôi gặp người trơ trẽn như cô. Vừa ăn cướp vừa la làng sao?
Ái Linh nghe vậy khẽ cười 1 cái:
- Câu đó nên dành cho chị mới đúng. Quả thực lúc đầu tôi cũng có hoảng thật, nhưng là vì tôi lo cho sức khoẻ của chị. Chỉ là khi nãy lời bác sĩ nói làm tôi có chút phải suy nghĩ lại.
Nói đến đấy, Ái Linh nhớ lại cái khoảnh khắc khi Bùi Thu tranh phần ở lại chăm sóc Mỹ Thanh, đoạn đấy cô vô tình nhìn thấy ả ta ra hiệu bằng vài cử động ngón tay cho trợ lý của mình, Ái Linh sau đó cũng bắt đầu ngẫm lại mọi chuyện rồi nói tiếp.
- Bỗng nhiên có người đến trường quay tặng hoa, thời điểm đi ra nhận đồ và quay lại tôi không hề quản lý đạo cụ. Hơn nữa thế nào lúc tôi quay lại, lại trùng hợp vào diễn không kịp để kiểm tra lại đạo cụ lần nữa.
Mỹ Thanh cười hắt 1 tiếng:
- Quà là đến tặng cho cô, chỉ đạo diễn cũng là đạo diễn Châu, vì trùng hợp nên cô cho rằng tôi dàn dựng? Cô không sợ tôi làm lớn chuyện này lên sao?
- Được, chị muốn làm lớn thì làm đi. Tôi đoán chắc bây giờ trợ lý của chị cũng đang ở nhà soạn sẵn 1 bài sớ dài sướt mướt để lấy sự thương cảm của fan. Nhưng chiu nghĩ xem, nếu như chuyện này chị đã muốn làm lớn thì ắt tôi sẽ điều tra đến cùng. Tất nhiên không riêng gì tôi, chắc hẳn Giám đốc cũng sẽ không qua loa chuyện này. Khi đó chỉ cần tìm được người đến giao quà là sẽ truy ra được ai lại người đã tặng hoa cho tôi vào thời điểm đấy, lúc đó tôi nhớ trên áo người giao hàng có in logo của shop. Với 1 người có thực lực như ông chủ của chúng ta, tôi nghĩ sớm muộn cũng sẽ tìm ra được người cuối cùng thôi. Mà không khéo bây giờ anh ấy cũng đang điều tra rồi cũng nên.
Mỹ Thanh nghe lời cô nói trong lòng cũng sinh lo sợ, ánh mắt không giấu được những sự căng thẳng nhưng tuyệt nhiên vẫn cương quyết phủ nhận:
- Điều tra thì điều tra, ai làm thì người đó chịu thôi.
- Mỹ Thanh, tôi không biết tại sao chị lại đem bản thân mình ra để tự tổn thương như vậy. Nhưng tôi nghĩ chị nên dừng lại khi mọi chuyện chưa đi quá xa. Nếu như Giám đốc điều tra ra được tất cả, lúc ấy sự thật được đưa ra ánh sáng, tôi không nói đến dự án Hoa Khai Lệ bị ảnh hưởng mà tiền đồ của chị chắc chắn cũng sụp đổ theo. Cho là chị không ưa tôi, nhưng vì điều đó có đáng để chị đánh đổi vậy không?
Mỹ Thanh lúc này đôi mắt bỗng chuyển sang đỏ ngàu nhìn lên cô, ả không còn cố ra vẻ nữa mà trừng lên:
- Phải, tôi không ưa cô chút nào. Cô có biết để đứng được ở vị trí này tôi đã phải cố gắng như thế nào không? Vậy mà 1 kẻ trình độ chỉ học cao đẳng như cô, dựa vào mối quan hệ với Giám đốc để leo lên ngang hàng với tôi? Tôi thấy không công bằng.
Ái Linh có 1 thoáng hốt hoảng nhìn ả ta như 1 kẻ vụng trộm bị phát hiện vậy.
Mỹ Thanh thấy dáng vẻ của cô lại cười khẩy 1 cái:
- Giả vờ cái gì, tôi đã từng bắt gặp 2 người ở chung với nhau tại khách sạn vào hôm công bố gà mới của Hoàng Kim.
- Vậy để tôi nói thẳng luôn. Chị đã biết mối quan hệ của chúng tôi thì chị chắc cũng biết Gia Kiên sẽ không để yên chuyện này. Nhưng nếu chị chỉ cần giữ bí mật và tìm hướng giải quyết êm sự việc vừa rồi thì tôi đảm bảo chuyện sẽ dừng tại đây và không truy cứu thêm nữa. Dù thế nào thì Hoa Khai Lệ cũng sắp đóng máy rồi, chúng ta việc ai người đó làm. Nếu chị không vừa mắt tôi, chỉ cần sau này có dự án mà có mặt 1 trong 2 người thì người còn lại sẽ không tham gia. Nước sông không phạm nước giếng, tôi sẽ không dành mất hào quang của chị đâu.
Mỹ Thanh nghe vậy lại nhìn cô chằm chằm 1 hồi, sau đó mới lên tiếng:
- Không phải tôi xin cô, mà là chúng ta giao hẹn 2 bên cùng có lợi.
Ái Linh khẽ cười 1 cái mà gật đầu:
- Được! Vậy tiếp theo trông chờ cả vào chị, tôi sẽ đi nói với anh ấy không tiếp tục điều tra chuyện này nữa.
Nói rồi, cô cũng quay người trở ra ngoài, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Mỹ Thanh vẫn là có 1 chút bất mãn cầm điện thoại lên, bấm số quen thuộc rồi áp nó lên tai:
- Thay đổi bài đăng 1 chút đi. Nói là sự việc vô tình, chỉ là tai nạn nghề nghiệp không có lỗi của cô ta.
Vừa nghe thế, đầu bên kia cũng lộ rỗ 1 sự kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!