Lời nói của anh quả nhiên có sức đả kích tinh thần cô. Ái Linh sửng sốt nhìn lên:
- Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Sao anh lại muốn đổi ý vậy?
- Vì tôi không muốn cứ vài ngày lại có những tin đồn nhảm nhí xuất hiện nữa. Tránh em lại giận dỗi ghen tuông.
Nghe vậy, Ái Linh có chút chột dạ đỏ mặt mà đẩy anh ra rồi quay đi:
- Ai nói anh là em giận dỗi, ghen tuông?
Gia Kiên xoay người qua nhìn cô:
- Vậy sao lúc đó lại bỏ chạy?
Ái Linh đi lại phía bàn làm việc của anh, nghịch ngợm vài món đồ trên đó mà trả lời:
- Em nói là đi tìm đạo diễn Châu mà. Hơn nữa em ghen chẳng phải là tự coi mình không bằng cô ta sao?
Gia Kiên khẽ cười rồi từng bước đi lại phía cô, sau đấy bất chợt túm lấy bờ eo nhỏ, nhấc người cô đặt ngồi lên bàn. Ái Linh không hiểu anh muốn gì lại hốt hoảng phản kháng để đứng xuống, nhưng anh lại khống chế để cô ngồi yên vậy.
Gia Kiên 2 tay chống xuống bàn làm việc, đem cơ thể cường tráng áp đảo lên thân hình nhỏ bé của cô, gương mặt khẽ cúi xuống:
- Nếu em không chịu công bố chủ quyền, thì làm sao họ biết tôi là hoa có chủ? Hơn nữa, bản thân tôi là 1 người đàn ông bình thường, em có dám chắc tôi qua được cạm bẫy này sẽ không rơi vào cạm bẫy khác?
Ái Linh biết cái chiêu khích tướng này của anh nhưng quả thực cô vẫn có chút lo lắng.
- Gia Kiên….anh đâu phải người như vậy?
- Tôi tất nhiên không phải là người như vậy, nhưng đôi khi tác động ngoại lực sẽ có lúc tôi không phản kháng được.
Càng nghe thế, cô lại càng thêm đứng ngồi không yên, chỉ là chuyện công khai mối quan hệ vào lúc này sợ lại thêm nhiều thị phi khác.
- Nếu công khai….liệu có ổn không? Hoa Khai Lệ chỉ sợ lại có thêm điều tiếng.
- Em lo Hoa Khai Lệ có chuyện hay là lo tôi có chuyện hơn?
Ái Linh nghe thế cũng liền vội đáp lại!
- Tất nhiên là anh rồi!
Gia Kiên khẽ mỉm cười rồi dịu dàng nói:
- Tôi cũng vậy! Thế nên chỉ quan tâm chuyện chúng ta, những cái khác rồi cũng có cách giải quyết.
Ái Linh có 1 chút lúng túng nhìn anh ở cự ly gần:
- Vậy…chúng ta công khai thế nào….không lẽ chạy ra nói em và anh đang yêu nhau sao?
Đôi mắt phượng khẽ quan sát biểu cảm của cô, ánh nhìn đầy ý thâm tình rồi bỗng cúi xuống hôn lên môi cô 1 cái lại thì thầm:
Ái Linh có chút đỏ mặt chống tay lên ngực anh đẩy ra:
- Gia Kiên, đừng đùa nữa!
Anh lại vẫn giữ thái độ đó cầm lấy tay cô gỡ xuống rồi đặt lên ôm lấy hông mình:
- Tôi không đùa!
Lời vừa dứt, anh liền vùi đầu vào bên cổ cô, mút mạnh lên da thịt nơi đấy để lưu lại 1 giấu ấn ám muội, Ái Linh vô thức trong phản xạ khẽ nhíu mặt lại mà “uhm” 1 tiếng.
Sau đó, Gia Kiên từ từ rời khỏi, Ái Linh cũng liền đưa bàn tay lên chạm vào cổ mình, nơi anh vừa để lại dấu ấn nhỏ, có 1 cảm giác hơi rát nhẹ mà nói:
- Cái này sao?
- Đó là con dấu chủ quyền, em là người của tôi. Nó mờ đi tôi lại sẽ lưu lại tiếp. Em cũng nên làm vậy với tôi đi.
Ái Linh ngước lên nhìn anh:
- Em sao?
Gia Kiên sau đó lại hạ người xuống, đưa phần cổ nghiêng lại gần cô, không nói mà chỉ chờ đợi.
Cô thấy vậy có chút chần chừ nhìn anh, thêm đôi phần lúng túng vì cũng không biết nên làm thế nào.
Lại thấy Gia Kiên có vẻ không chịu cho qua chuyện này, cuối cùng đành liều, cô kéo nhẹ cổ áo của anh ra, sau đấy vùi mặt vào rồi dùng răng cắn mạnh 1 cái lên da thịt khiến anh khẽ cau mày.
Ái Linh sau đó vội nhìn anh:
- Đau sao?
Gia Kiên khẽ quay sang:
- Em cắn?
- Xin lỗi, em…em không biết làm sao để lưu lại dấu như vậy!
- Không biết? Vậy để tôi chỉ!
Dứt lời, anh liền cúi xuống cổ cô, hơi thở phả lên da thịt trắng mịn rồi từng chút di chuyển bờ môi trên đấy, mút lấy mà để lại từng dấu vết đỏ ửng.
Bàn tay anh khi đó cũng đưa lên cởi cúc áo của cô, Ái Linh phát hiện hành động ấy liền vội giữ tay anh lại:
- Uhmm…..Gia Kiên….khoan đã….ở đây….!
- Đây là phòng của tôi, tôi không cho phép, không ai dám vào!
- Nhưng…..!
Cô còn chưa nói hết, anh đã liền khoá chặt miệng cô lại bằng 1 nụ hôn cuồng nhiệt xâm chiếm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!