Sự thay đổi ý định của đám người đó khiến Gia Kiên có trạng thái phòng
bị, nhưng tuyệt nhiên anh khi đấy vẫn vô cùng bình thản ngấu nghiến bờ
môi của cô 1 cách kỹ thuật.
Dương Ái Linh bị 1 phen này làm cho ngây ngốc, đôi mắt to tròn mở căng
hết cỡ nhìn gương mặt đang cận kề, cảm nhận được từng hơi thở nam tính
và cả tiếng trống ngực của bản thân cô đang đập dữ dỗi.
Trong cái thoáng chốc đó như men say khống chế tư duy, 1 cảm giác lâng
lâng khiến Ái Linh tuyệt nhiên không cự tuyệt cũng không đáp trả, cơn
đau bụng dần dần bị át đi.
Lúc đấy, đám người kia dò qua 1 lượt các phòng, sau đó cũng nhìn vào vị
trí của 2 người họ, 1 kẻ khẽ nheo ánh mắt lại nhìn bóng lưng của anh vẻ
nghi hoặc. Ái Linh bị bắt gặp, có chút giật mình nhắm chặt mắt lại, lúng túng phối hợp với anh.
- Có người lạ vào mà vẫn mãnh liệt nhỉ!
- Được rồi, không có thì đi thôi. Tìm kiếm chỗ khác. Chỉ cần canh giữ 2 lối đi, kiểu gì cũng gặp.
Bọn chúng nói với nhau như vậy sau đó liền rời khỏi nhà vệ sinh.
Ngay khi tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn, Gia Kiên lúc này mới
buông môi cô ra, cả 2 vừa trải qua giai đoạn rút hết không khí của đối
phương nên có chút thở gấp.
Anh lúc này tìm trong túi áo mình, sực nhớ ra áo cũng quăng đâu rồi, lại tìm trong túi quần, cũng không đem theo 1 chiếc khăn tay nào. Gia Kiên
thở mạnh 1 tiếng, sau đó đưa bàn tay lên quẹt ngang miệng mình rồi nhìn
cô lên tiếng:
- Không sao chứ?
Dương Ái Linh vẫn còn khá mất hồn sau sự việc vừa rồi mà ngồi ngẩn ngơ 1 hồi, sau đó bất chợt nhìn lên anh rồi gắt nhẹ:
- Lần sau anh có thể nói trước với tôi được không? Tôi có thể phối hợp với anh diễn 1 cảnh….đâu cần phải làm thật như vậy?
Thái độ của cô khiến anh khẽ nhíu mày:
- Cô nghĩ có lần sau sao?
- Cho dù không có lần sau nhưng anh làm vậy mà được sao?
Gia Kiên nhìn cô cười hắt 1 cái:
- Được, vậy cô muốn thế nào?
- Anh phải xin lỗi tôi!
Gia Kiên nghe vật lại nhíu mày 1 cái:
- Xin lỗi?
Anh chỉ hỏi ngược lại như vậy, sau đó lấy ví mở ra, rút vài tờ tiền 500k rồi đưa cho cô mà lạnh nhạt nói
- Bồi thường!
Dương Ái Linh nhìn tiền ở trong tay anh mà ánh mắt biến hình sao, lý trí chia làm 2 phe đối lập.
“Ái Linh, mày không được nhận, dù nghèo vật chất chứ không được nghèo nhân cách”
“Ái Linh, mày làm cao cái gì thế? Ba mày đang nằm viện, mày nỗ lực đi
làm hết công việc này đến công việc khác để làm gì? Không phải là kiếm
tiền hay sao? Nên nhận đi!”
Hoàng Gia Kiên lúc này thấy cô vẫn không có phản ứng lại rút thêm ra vài tờ nữa, lần này thì Ái Linh thực sự bị mờ mắt rồi.
- Nếu cô vẫn không chịu thì cũng không sao, muốn làm gì thì làm.
Đoạn đấy, anh vốn thu về nhưng Ái Linh liền dứt khoát túm lại, sau đó liền cười:
- Nể tình anh thành tâm muốn chuộc lỗi tôi sẽ nhận.
Hoàng Gia Kiên thấy vậy khẽ cười nhếch 1 cái, sau đó cũng buông tiền ra, 2 tay lãnh đạm đút vào túi quần nhìn cô lên tiếng:
- Vậy là xong rồi đúng không?
- Xong rồi!
- Được, giờ đến lượt tôi nói! Cô Dương Ái Linh đây chắc là sẽ không quên mình vừa ký hợp đồng với Hoàng Kim chứ?
Vừa nghe vậy, Ái Linh liền sực nhớ ra, thôi bỏ mẹ, vì 1 phút lòng tự
trọng trỗi dậy cao quá cô liền quên mất Hoàng Gia Kiên này đang là Giám
đốc của mình, thoáng chốc tự nhiên nụ cười cũng cứng nhắc.
Anh âm thầm quan sát biểu cảm của cô, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng sau đó vẫn nghiêm nghị nói tiếp:
- Để tôi nhắc lại giúp cô 1 điều khoản trong hợp đồng. Bên A là Công ty
giải trí Hoàng Kim, bên B là Dương Ái Linh. Trong thời gian bên B chịu
sự quản lý của bên A, bên B không được làm bất cứ việc gì gây ảnh hưởng
đến danh tiếng của bên A, nếu xảy ra bên B sẽ phải bồi thường theo mức
độ tổn thất của bên A. Cô Dương Ái Linh đây tuy là chưa giữ tài nguyên
nào, nhưng cũng là diễn viên chính thức của Hoàng Kim. Nhìn cô ăn mặc
đồng phục của nhân viên Lux thế này, không sợ gây ra tai tiếng cho Hoàng Kim sao?
Nghe đến khoản bồi thường là Ái Linh xanh mặt, cô lắp bắp nói:
- Không….không….không phải anh nói dù sao tôi cũng chưa giữ tài nguyên sao? Đâu ai biết tôi là ai?
- Chưa giữ không có nghĩa là không giữ. Nếu sau này cô trở thành diễn
viên có thực lực, lúc đó được mọi người chú ý, người ta đào bới lại quá
khứ của cô, nói 1 diễn viên chính thức của Hoàng Kim lại đi làm ở hộp
đêm, họ sẽ nghĩ chúng tôi ngược đãi cô, trả lương không đủ, hơn nữa việc cô đi làm ở hộp đêm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, khi đó danh tiếng
của công ty cũng bị vạ lây….không phải sao?! Đến lúc đó….chắc chắn chúng tôi phải huỷ hợp đồng với cô rồi!
Bị anh bắt bẻ đến mức đuối lý, Ái Linh sau đó liền thay đổi thái độ, nặn cho mình 1 nụ cười hoà nhã rồi cầm tay anh đặt tiền vào mà nói:
- Giám đốc nói vậy nặng lời quá, dù thế nào tôi cũng có công cứu anh
thoát khỏi đám người đó. Giám đốc nên lấy công chuộc tội mới phải. Anh
thử nghĩ xem, nếu như tôi không đi làm ở đây, hôm nay cũng không xuất
hiện ở chỗ này, vậy thì anh định tìm ai phối hợp?
Hoàng Gia Kiên trong ánh mắt loé lên ý cười giễu:
- Nói vậy là tôi phải biết ơn cô đúng không? Nếu thế thì số tiền này cô nên nhận lấy mới phải.
Đoạn anh lại đưa tiền về phía cô nhưng Ái Linh dứt khoát đẩy lại:
- Không, không! Có thể giúp đỡ được giám đốc là vinh dự của tôi, sao tôi có thể nhận tiền của anh được.
- Vậy sao? Vậy thì cảm ơn cô Ái Linh đã giúp đỡ. Tôi cũng nghĩ với tấm
lòng trượng nghĩa như cô nếu dùng tiền để bù đắp thì đó là 1 sự xỉ nhục
đối với cô.
Nói rồi, anh cầm tiền lên đưa trước mặt cô sau đấy lại cất vào ví, Ái Linh nhìn theo từng đoạn mà lòng nuối tiếc không ngừng.
Hoàng Gia Kiên sau đấy cũng quay người đi, cô thấy vậy liền thay đổi
thái độ liếc xéo anh 1 cái mà lẩm bẩm chửi khẽ rồi theo sau.
Nhưng vừa ra đến cửa, bất chợt Gia Kiên quay người lại, Ái Linh vì không giữ khoảng cách nhất định nên ngay sau đó liền đụng phải người anh,
gương mặt va vào vòm ngực săn chắc, đầu mũi có 1 chút đau nhẹ khiến cô
cau mặt nhìn lên:
- Giám đốc, anh dừng lại cũng nên báo trước tôi 1 câu.
Khi ấy, Hoàng Gia Kiên khẽ nhìn xuống, vị thế của anh cao hơn cô cả cái
đầu mà bộ đồng phục ở đây cổ lại khoét trễ, nghiễm nhiên góc độ này cả
bầu ngực trọn trịa được bày ra trước mắt anh, bụng dưới bỗng nhiên nóng
lên:
- Cô Ái Linh vội vã theo tôi như vậy không phải muốn tạo ra tình huống này hay sao? Cũng khá câu dẫn đấy.
Ái Linh lúc này nhận ra được tầm mắt của anh đang đặt ở đâu nên liền vội đưa tay lên che cổ áo mình mà lùi lại:
- Giám đốc, anh nên có tự trọng 1 chút.
Hoàng Gia Kiên vẫn bình thản mà khẽ cười nhếch 1 cái:
- Người va vào tôi là cô, người mặc bộ đồ đấy cũng là cô, người nên có tự trọng không phải là cô sao?
- Anh….anh…..!
Ái Linh ức nghẹn không biết nói gì, mà Gia Kiên thấy vậy cũng không muốn đùa giỡn cô nữa lại lên tiếng:
- Cô yên tâm, tôi không có hứng thú. Tôi quay lại là vì muốn cho cô thêm 1 cơ hội hành việc trượng nghĩa đây.
Ái Linh nghe vậy khẽ nhíu mày, anh lại nói tiếp:
- Ở bên ngoài 2 lối đều có người chặn, tôi cần cô phối hợp để đi ra khỏi đây.
Cô nghe nói thế lại cười hắt 1 tiếng, cái tên đàn ông này sao lại có thể trơ trẽn tới mức vậy. Giám đốc thì sao chứ? Việc này đâu có nằm trong
hợp đồng.
- Giám đốc à? Anh nghĩ xem tôi thân là con gái, chân yếu tay mềm còn bọn họ đều là đàn ông, nhìn tướng tá cũng biết là có học võ, tôi làm sao
đưa anh ra ngoài được. 1 cánh tay của 1 tên cũng đủ vật chết tôi rồi.
- Cô yên tâm, nếu chúng đụng đến cô, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho chúng.
Ái Linh nghe vậy có chút sững sờ, ánh mắt sau đó lại lấp lánh lên nhìn anh, mà Gia Kiên lúc này vẻ chán ghét nói tiếp:
- Bớt xem mấy thể loại ngôn tình đi. Tất nhiên tôi là đàn ông, khi có chuyện đâu thể núp sau phụ nữ được.
Cô bị anh dập tắt ảo tưởng liền xụ mặt:
- Thế sao anh không tự đi ra mà phải cần tôi phối hợp.
- Không tiện! Tôi là Giám đốc của Hoàng Kim, hạn chế được ẩu đả với ai
thì hạn chế. Tôi không muốn sáng mai trên các trang truyền thông đưa tin Giám đốc Hoàng Kim đánh nhau ở hộp đêm, khi đấy danh tiếng công ty bị
ảnh hưởng, thất thoát kinh tế, lúc đó bắt buộc phải cắt bớt nhân lực,
khi đấy ai mới ký hợp đồng, ai giữ ít tài nguyên chắc chắn sẽ bị huỷ
trước rồi.
Ái Linh nghe vậy trong lòng không ngừng chửi thề, rõ ràng là cần cô giúp thế nào lại thành cô buộc phải giúp.
Nét mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố nặn ra 1 nụ cười mà đi lại phía anh:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!