Trở lại căn hộ của Ái Linh, Lina sau cuộc điện thoại của Gia Kiên cũng
vội vàng lái xe đến. Chị ta lấy chìa khoá mở cửa nhưng vừa đụng vào liền phát hiện cửa không khoá.
Lina có chút vội vã đẩy cửa rồi bước vào bên trong. Căn phòng tối đen
không có nổi 1 ánh điện ngoài cái ánh sáng ở bên ngoài hắt vào ban công. Lina đưa tay tìm đến công tắc rồi bật nó lên, đồ vật được soi rõ hơn.
Chị ta nhìn xung quanh không thấy cô, liền đi thẳng đến phòng ngủ. Vừa
bước vào bên trong, nhìn thấy Ái Linh ngồi co ro bên cạnh cửa sổ, ánh
mắt bỗng trùng xuống mà tiến lại gần:
⁃ Ủ rũ thì giải quyết được gì? Chẳng qua cũng chỉ là 1 người đàn ông, đừng làm như trời sập đến nơi vậy.
Nghe thế, Ái Linh mới từ từ ngẩng mặt nhìn lên chị ta, gương mặt ướt đẫm lệ mà cười khổ:
⁃ Phải, cũng chỉ là 1 người đàn ông thôi mà, kiếm đâu chẳng được, tại sao phải vì anh ta mà làm như không sống nổi như vậy.
Nói đến đó, cô bỗng khóc nấc lên, thanh âm không còn tròn chữ:
⁃ Em đã rất muốn nghĩ như thế…nhưng mà….anh ấy lại là người đàn ông duy nhất….khiến em không sống nổi khi không có anh ấy!
Lina có 1 chút thương cảm nhìn cô mà từ từ ngồi xuống đối diện:
⁃ Là bởi vì em đã quen dựa dẫm vào anh ấy, xem người đàn ông đó là tất
cả của mình, thế nên khi anh ta rời đi em liền tưởng như đã mất hết tất
cả. Nhưng Ái Linh, em nhìn lại đi, sự nghiệp trong tay em đang dần toả
sáng. Hào quang mà em mơ ước đang dần đến gần rồi, em không hề mất tất
cả chỉ là mất đi 1 người cùng đồng hành thôi. Em chấp nhận bỏ cuộc khi
mà bản thân có thể tự chạm đến hào quang của chính mình sao?
Ái Linh nghe vậy lại mếu máo lắc đầu mà đưa tay nắm chặt ngực áo mình, nức nở nói:
⁃ Nhưng chị ơi….chỗ này của em đau lắm….đau đến mức em không thở nổi.
Lina có 1 chút xúc động khẽ gật đầu mà vòng tay ôm lấy cô, vỗ về lên bờ vai nhỏ:
⁃ Đau chứ, nhưng có đau thì mới có trưởng thành được. Tổn thương khi hoá thành vết sẹo sẽ giúp bản thân em hoàn thiện hơn. Nó giống như lưỡi dao vậy đấy, không cắt sẽ không cùn, không cùn thì sẽ chẳng bao giờ được
mài dũa.
Cô nghe vậy lại ôm chầm lấy chị ta:
⁃ Là vết sẹo thì sẽ không còn đau nữa, nhưng bao giờ tổn thương này mới hoá thành vết sẹo để không còn đau hả chị?
⁃ Mạnh mẽ đối diện với nó, càng chảy máu thì càng phải thoa thuốc, thuốc càng mạnh thì càng mau lành.
Nói đến đấy, Lina khẽ đẩy cô ra rồi hỏi:
⁃ Em hiểu chị nói không?
Ái Linh vẫn mếu máo mà lắc đầu, Lina liền ôm lấy gương mặt cô, dùng ngón cái gạt nhanh đi những giọt nước mắt đang chảy dài xuống:
⁃ Ái Linh, em cần chỉnh đốn lại tinh thần, ngẩng cao đầu lên. Dù anh ấy
không còn bên cạnh em nữa, nhưng những gì 2 người đã cùng tạo dựng, em
không thể lãng phí. Em còn nhớ mục đích ban đầu gia nhập vào Hoàng Kim
không?
Ái Linh nghe vậy khẽ gật đầu, Lina lại hỏi:
⁃ Muốn từ bỏ nó sao?
Cô lại lắc đầu, tiếng nức nở đã giảm dần đi, chị ta liền nói tiếp:
⁃ Vậy thì hãy tự đứng vững bằng đôi chân của mình. Thay vì dựa dẫm vào 1 người đàn ông để làm hoàng hậu, thì hãy tự dựa vào chính mình để trở
thành 1 nữ vương. Ngày mai, họp báo ra mắt phim sẽ được tổ chức ở khách
sạn Rose, e phải thật lộng lẫy có mặt ở đó cho chị. Tuy không phải nữ
chính, nhưng nữ chính phải cần em mới có thể toả sáng được. Nhớ chưa?
Ái Linh khẽ gật đầu 1 cái, Lina sau đó liền đỡ cô đứng dậy:
⁃ Nhớ rồi thì phấn chấn lên, ăn no, ngủ kỹ, làm đẹp, 3 việc đấy mới là
thứ cần phải quan tâm vào lúc này. Và đừng quên em còn 1 cơ hội cuối, đó là ngài John!
Cô bỗng nhiên sững lại 1 lúc, sau đấy cười gượng:
⁃ Em biết rồi!
⁃ Hãy thử suy nghĩ đến điều đó đi, tình cảm mất rồi, đừng để sự nghiệp
cũng vậy. Nghỉ ngơi sớm đi, chị về chuẩn bị nốt cho buổi họp báo ngày
mai.
Cô gật đầu 1 cái, Lina cũng liền quay đi, nhưng thấy không an tâm lại quay lại nhắc:
⁃ Giờ không suy nghĩ gì nữa nhé! Nằm xuống và nhắm mắt lại rồi đi ngủ.
⁃ Em biết rồi mà, chị mau về làm việc đi còn nghỉ ngơi sớm nữa.
Vừa nói, Ái Linh vừa đẩy Lina đi ra cửa, chị ta vẫn không an tâm còn cố
ngoái đầu lại căn dặn vài câu. Ái Linh cười cười rồi vâng dạ cho qua
nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười cũng chợt tắt.
Cô quay người nhìn quanh căn phòng mà ủ rũ nói:
⁃ Có lẽ cũng nên dọn về vị trí cũ rồi!
Khi đấy, tại quán pub, gã chủ quán cứ đứng y 1 góc nhìn Gia Kiên ngồi
lặng người ở trên sàn như vậy mà cứ đắn đo không dám lại gần.
Gã thực ra có lòng tốt muốn hỏi han anh 1 chút nhưng sợ hỏi han lại càng làm anh thêm cáu nên cứ chần chừ mãi.
Bỗng chuông điện thoại của anh vang lên, nhưng Gia Kiên dường như không
có động thái bắt máy, cứ gục đầu trên cánh tay mình, không rõ được anh
đang ngủ hay đang tỉnh.
Chuông qua 1 hồi kết thúc rồi lại tiếp tục réo lên, thấy anh vẫn không
có ý định bắt máy gã chủ quán rón rén lại gần mà dè chừng lên tiếng:
⁃ Quý…quý khách…cậu…cậu có điện thoại kìa!
Gia Kiên vẫn như 1 tượng gỗ không nhúc nhích, gã đợi thêm 1 lúc nữa sau
đó cúi người xuống định lấy điện thoại trong túi anh nhưng khoảnh khắc,
đấy cánh tay gã liền bị Gia Kiên chụp lấy.
Gã được 1 phen hú vía mà vội nói:
⁃ Tôi…tôi thấy cậu có điện thoại…định nghe giúp, nhờ họ đến đón cậu thôi.
Gia Kiên đưa đôi mắt say mèm nhìn lên, sau đó hất tay gã ra rồi lấy điện thoại của mình mà áp lên tai nghe máy.
Anh còn chưa lên tiếng, giọng nói từ đầu bên kia đã truyền ra:
⁃ Này, cái tên Hoàng Gia Kiên kia! Ngày mai tổ chức họp báo ra mắt phim
mà tại sao không ai báo tôi biết? Nếu không phải tôi có giao hữu với
quản lý của khách sạn Rose, anh ta vô tình nhắc đến thì chắc tôi vẫn
không biết gì. Mẹ kiếp! Có phải anh coi thường tôi vì chỉ có 10% cổ phần trong tay phải không?
Mặc dù đã muốn chuyển hướng sang làm doanh nhân, nhưng cái ngữ khí dân
thô lỗ vẫn không thay đổi được trong chất giọng của Vũ Thành Quân.
Cậu ta nói 1 hơi nhưng lại chẳng thấy anh đáp lại liền cáu lên:
⁃ NÀY! Có đang nghe tôi nói không? Tên kiêu căng này có tin tôi san bằng luôn cái công ty của anh không hả.
Lúc này, Gia Kiên mới lên tiếng, vỏn vẹn vài chữ:
⁃ Thích thì làm đi!
Sau câu đó, điện thoại trong tay anh cũng trượt rơi xuống, Gia Kiên lại
ngửa đầu ra sau dựa vào tường mà nhắm mắt lại, âm thanh trong điện thoại còn vọng ra:
“NÀY! ANH THÁCH TÔI ĐẤY À?”
“TƯỞNG TÔI KHÔNG DÁM LÀM GÌ SAO?”
“HOÀNG GIA KIÊN! ANH ĐỂ TÔI NÓI CHUYỆN 1 MÌNH ĐẤY À”
Thấy vậy, gã chủ quán lại rón rén rồi chộp vội điện thoại của anh lên rồi nói:
⁃ Alo! Tôi là chủ quán pub Gold ở đường X, người quen của anh say rồi,
cậu ta ở đây phá nát hết cả quán của tôi, anh mau qua đây đưa cậu ta về
đi.
⁃ Cái gì? Tên đó mà cũng ngông cuồng vậy sao?
⁃ Hơn cả ngông ấy, cậu ta đuổi hết khách của tôi luôn rồi. Anh mau qua đi, tôi còn dọn dẹp đóng cửa nữa.
Sau câu đó, đầu bên kia cũng liền tắt máy. 1 lúc sau Vũ Thành Quân cũng
có mặt ở quán, cậu ta tiến lại phía vị trí của Gia Kiên, dùng chân đá
vào người anh 1 cái:
⁃ Này! Dậy đi!
Gia Kiên lúc này lại hắt ra:
⁃ Đừng đụng vào người tôi!
⁃ Cái tên này, tôi có lòng tốt đến đón anh mà còn thái độ hách dịch vậy à? Ông đây về, kệ anh!
Nói rồi, Thành Quân quay đi nhưng gã chủ quán liền vội cản lại, ánh mắt van nài nói:
⁃ Anh không đưa cậu ta về tôi làm sao đóng cửa được!
⁃ Anh ta đập phá thế này không tính thiệt hại sao? Cứ để anh ta ngủ đó, mai dậy anh ta thanh toán.
Gã chủ quán lúc này mới đưa cái thẻ trả lại:
⁃ Thiệt hại tôi tính cả rồi, anh nhận lại rồi đưa cậu ta về dùm tôi đi.
Thành Quân nhìn tấm thẻ nhựa trong tay, rồi lại nhìn sang anh, chậc lưỡi 1 cái sau đó cũng đi lại rồi cúi xuống đỡ anh lên lưng mà cõng ra ngoài xe, vẫn không quên nói với gã chủ:
⁃ Xe của anh ta cứ để đây, mai có người lấy.
Thành Quân sau đó đưa anh nằm vào ghế sau xe của mình rồi lái chạy thẳng về nhà của cậu ta.
Thành Quân từ đầu làm dân xã hội, cậu ta biết sự nguy hiểm nên không
thích lấy vợ sinh con, vã quá thì ra ngoài kiếm vài em xả, tuyệt nhiên
không dây dưa vướng vào tình cảm, tránh biến nó thành điểm yếu của bản
thân.
Thế nên ngôi nhà của cậu ta tuy thiết kế hiện đại nhưng cấu trúc 2 tầng
lệch chỉ có 1 phòng ngủ. Thành Quân vạn bất đắc dĩ lại để anh nằm trên
giường của mình.
Hơn hết còn phải hầu anh cởi giày tất, sau đó lại cúi ngửi áo của Gia Kiên, thấy toàn mùi rượu nên nhăn mặt rồi đưa tay cởi áo.
Ai ngờ khi ấy, Gia Kiên say sỉn lại vòng tay ôm lấy cậu ta vào lòng giữ chặt lấy mà lè nhè nói:
⁃ Tôi xin lỗi!
Vũ Thành Quân áp má trên ngực anh, gương mặt tối sầm xuống nhưng vẫn
kiên nhẫn cầm cánh tay anh hắt ra khỏi người mình mà ngồi dậy:
⁃ Xin lỗi thì không nhận, 5% cổ phần thì được!
Vừa nói, cậu ta vừa cởi áo của anh ném ra, sau đó thì đến chiếc quần cũng được lột nốt.
Khi cả cơ thể cường tráng kia chỉ còn mặc độc 1 chiếc quần sịp che đi vật cao ngạo kia, Thành Quân mới đứng thở mạnh:
⁃ Ông đây phải hạ mình cởi đồ cho anh, đợi tỉnh rồi tôi nhất định đòi thoả đáng.
Sau đó, ngửi căn phòng nặng mùi rượu, Thành Quân khó chịu phất tay vài
cái rồi đi lại mở tủ lấy 1 chai nước hoa đắt tiền ra xịt khắp phòng, xịt cả lên người của Gia Kiên.
Cho đến khi thấy hài lòng, cậu ta mới mỉm cười gật đầu rồi cũng thay đồ mà nằm xuống bên cạnh anh.
Cứ tưởng là được ngủ 1 giấc nhưng đêm đấy quả thực là 1 ác mộng dài đối
với Thành Quân, khiến cậu ta phải đầu sáng mới có thể chợp mắt được.
Cho đến khi trời chuyển sang trưa, nắng hắt thẳng vào bên trong qua ô
cửa kính, Gia Kiên mới khẽ cựa mình tỉnh lại. Ngay khi ấy anh liền cảm
nhận được mái tóc của ai đó đang cọ vào ngực mình, đầu óc liền tỉnh táo
hơn mà nhìn xuống.
Tức khắc, gương mặt của Vũ Thành Quân ngay trong tầm mắt anh, Gia Kiên 1 thoáng kinh hồn liền bật dậy, không thương tiếc dùng chân đạp thẳng cậu ta bay khỏi giường.
⁃ MẸ KIẾP! CÁI TÊN ĐIÊN NÀY, MUỐN CHẾT SAO?
Thành Quân tức giận lồm cồm đứng dậy quát lên, Gia Kiên khi ấy cũng nhìn cậu ta:
⁃ Sao cậu lại ở đây?
⁃ ĐÂY LÀ NHÀ TÔI, KHÔNG Ở ĐÂY THÌ Ở ĐÂU?
Gia Kiên khẽ nhíu mày 1 cái:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!