Sáng ngày hôm sau, trong căn phòng sang trọng, tiếng nước chảy róc rách
từ phía nhà tắm vọng ra ngoài đánh thức thính giác của Ái Linh.
Cô cựa mình 1 cái, đôi hàng mi dài cong vút khẽ động đậy rồi chậm rãi mở ra.
Trước mắt lúc này là trần nhà thạch cao sang trọng, mọi thứ có chút lạ lẫm khiến cô khẽ cau mày mà lẩm bẩm:
- Mình ngủ mơ sao?
Khi ấy, tiếng nước bên trong nhà tắm chợt tắt, sau đó là “cạch” âm thanh cửa đẩy ra, Dương Ái Linh theo quán tính ngồi lên nhìn về phía đấy…..1
giây…..2 giây…..3 giây!
Hoàng Gia Kiên bước ra ngoài chỉ độc nhất quấn 1 chiếc khăn che đi nửa
thân dưới của mình, nửa trên để lộ từng đường cơ săn chắc, những giọt
nước vương lại trên da thịt rắn rỏi cứ từng chút trượt xuống.
Mái tóc vừa gội còn ướt rũ xuống che đi 1 phần đôi mắt phượng, gương mặt tuấn mỹ ấy vẫn 1 vẻ phong tình đến mê hoặc, Ái Linh ngây ngốc nhìn mà
vô thức nói:
- Ông chủ!
Ngay sau đấy, từng đoạn ký ức như hẹn giờ liền rủ nhau ùa về, hình ảnh và cả âm thanh như sống động tái hiện trước mắt.
Dương Ái Linh biểu cảm từ ngơ ngác dần chuyển sang kinh hãi tột độ.
Lúc này, Gia Kiên đi lại phía cô, dáng vẻ vẫn vô cùng bình thản lên tiếng:
- Biểu cảm của cô Ái Linh đây thật sự đặc sắc, không phải cô đang nhớ lại đêm qua mãnh liệt thế nào chứ?
Ái Linh tròn mắt nhìn lên anh, bàn tay trong vô thức kéo tấm chăn lên che chắn trước ngực mình, rồi sau đó vài giây…..:
- AHHHHHHHH!
Anh khẽ nhíu mày đưa ngón tay lên bịt lỗ tai của mình để giảm bớt đi âm lượng cao vút phát ra từ cổ họng của cô mà nói:
- Nếu cô muốn cho cả thiên hạ người ta biết tôi sẵn lòng bố trí thêm 1 giàn âm thanh nữa để cho cô hét.
Ngay khi nghe vậy, Ái Linh liền dừng lại việc luyện thanh của mình mà nói 1 cách rầu rĩ:
- Ông chủ, hôm qua…..
- Sao? Hôm qua có phải rất đáng nhớ không?
Cô xụ mặt xuống, trong lòng khá buồn bực:
- Tôi cũng không hiểu sao hôm qua lại như vậy, rõ ràng là chỉ uống 1 chút rượu nho….không nghĩ sự việc lại tệ đến như thế!
Anh nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Tệ? Nếu như cô nhớ được những gì đã xảy ra hôm qua, thì chắc cô biết
được tôi đã hết lòng giúp cô như thế nào, chỉ là cô 3 lần 7 lượt phá vỡ
sự nhẫn nại của tôi, xét cho cùng thì tôi mới là người bị hại, tôi chưa
thấy tệ mà cô đã thấy tệ rồi?
- Chính vì như vậy tôi mới thấy tệ? Không thể trách người khác chỉ có thể chửi mình thôi.
- Vậy ý cô là muốn chửi tôi?
Ái Linh nghe vậy liền vội phân bua:
- Không phải….ý tôi không phải vậy! Ông chủ….tôi….tôi…..
Nhìn điệu bộ lúng túng như sắp khóc của cô, Gia Kiên bỗng có chút thương cảm. Dù thế nào thì đó cũng là lần đầu của con gái nhà người ta, anh
suy cho cùng vẫn nên có chút trách nhiệm.
- Được rồi, đừng gấp! Hôm qua xem là cũng có 1 phần do tôi, nếu như cô thấy chửi hay làm gì đó thì dễ chịu hơn thì cứ làm.
Ái Linh khi ấy nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đỏ ngàu đã rưng rưng nước, 1 hồi im lặng rồi bất chợt nói:
- Hoàng Gia Kiên, anh là 1 tên khốn, tại sao anh có thể lợi dụng lúc tôi không tỉnh táo để làm những chuyện đê tiện như vậy. Cho dù là tôi làm
càn nhưng anh không có bản lĩnh của 1 người đàn ông hay sao? Đường đường là ông chủ của 1 công ty giải trí lớn mà nhân cách của anh chỉ bằng
những tên bỉ ổi ngoài kia.
Mặc dù là cho cô xả giận nhưng quả thực bị cô chửi tới tấp như vậy đối
với anh là có chút khá sốc. Gia Kiên gương mặt tối sầm xuống, điệu bộ cố nhẫn nhịn khiến anh càng trở nên khó coi.
Ái Linh sau khi chửi xong thì liền khóc nức nở không ngừng, anh thấy vậy ánh mắt liền trùng xuống mà hỏi:
- Chửi cũng chửi rồi sao còn khóc?
Cô nghe vậy lại nức nở nói:
- Đó là lần đầu của tôi….!
- Lần đầu của cô lại vào tay 1 ông chủ như tôi, không phải đáng giá lắm sao?
- Đáng giá? Ông chủ chịu cưới tôi sao?
1 câu hỏi buột miệng thôi nhưng lại khiến Gia Kiên bỗng nhiên sững lại không đối đáp được, Ái Linh thấy anh im lặng lại nói:
- Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh đừng để bụng. Dù sao chuyện xảy
ra lỗi của tôi cũng là phần nhiều. Chỉ là vốn dĩ tôi muốn giữ nó cho
người mình yêu nên sự việc này khiến tôi hơi thất vọng về bản thân 1
chút.
Gia Kiên nghe vậy không hiểu sao trong lòng có 1 chút bức bối mà đáp lại:
- Thì ra cô Ái Linh đây muốn để dành cho người yêu, nhưng thật tiếc dù
thế nào chuyện cũng đã xảy ra rồi, ước nguyện của cô không thể thành sự
thật. Thay vì ngồi đây nuối tiếc và ân hận thì tôi nghĩ cô nên tìm cách
rời khỏi đây đã, tôi dám chắc ở bên ngoài cánh cửa kia đang trông chờ 1
tin tức nóng hổi về cô đấy!
Nói rồi, anh quay người rời đi, tiện cầm luôn đồ của mình mà thay vào.
Ái Linh sau khi nghe vậy cũng vội vã bước xuống giường nhặt lại váy áo
rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Sau khi xong xuôi, cô trở ra ngoài đã thấy anh chỉn chu trong bộ đồ Tây
của mình mà ngồi ở ghế, cảm giác bầu không khí có phần hơi gượng gạo, cô cũng chẳng tiện nói gì mà chỉ lặng lẽ đi ra phía ngoài cửa.
Bàn tay vừa đưa lên định mở ra thì bất chợt Gia Kiên đã liền chặn lại,
cô quay người về sau bắt gặp anh ngay đấy, Gia Kiên lúc này lên tiếng:
- Cô muốn hôm nay cả tôi và cô đều lên trang nhất của tạp chí sao?
Ái Linh nghe vậy lại rũ mắt xuống:
- Vậy giờ phải làm sao?
Anh nhìn cô 1 hồi sau đó lại nhìn ô nhỏ trên cửa, bắt gặp 1 người mặc
đồng phục nhân viên khách sạn đang đi qua lại vị trí trước phòng, ánh
mắt khẽ nheo lại sau đó lấy điện thoại ra bấm gọi:
- Lina, phòng 103 khách sạn Thiên Ý cô đến đây đi! Đem theo chuyên viên trang điểm và 1 bộ trang phục mới cho Ái Linh.
- Giám đốc, anh đang ở cùng với cô ấy sao?
- Cẩn thận động thái 1 chút, trước phòng có phóng viên cải trang, ở chính chắc cũng sẽ có.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến luôn!
Sau câu đó, anh tắt máy, Gia Kiên nhìn sang cô nói:
- Vào trong đợi 1 chút đi, Lina sẽ đến đưa cô ra khỏi đây.
- Vậy….còn anh?
- Tôi sẽ nghĩ cách!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!