Ái Linh ở trong phòng riêng của anh lại vô cùng nhàn nhã đánh 1 giấc ngủ khá ngon lành. Mãi cho đến khi trời bắt đầu đổ về trưa, cô mới khẽ cựa
mình rồi chậm rãi mở mắt ra.
Thứ nhìn thấy đầu tiên là trần nhà có chút lạ mắt, Ái Linh sau đó bắt
đầu định hình lại mọi chuyện, khi ấy mới nhận thức được cô đang ở trong
phòng riêng của Hoàng Gia Kiên.
Ái Linh như 1 con robot cài giờ liền ngồi bật dậy, vội vàng thu dọn rồi xuống giường mà đi lại phía cửa len lén mở hé nhìn ra.
Anh vẫn ngồi ở bàn làm việc với 1 vẻ tập trung cực độ. Quả nhiên đàn ông hấp dẫn nhất là lúc anh ta làm việc. Từ phía này, chiêm ngưỡng góc
nghiêng của gương mặt 1 cách toàn diện. Từ đường sống mũi cao thẳng di
chuyển xuống huyệt nhân trung rồi mới đến bờ môi phong tình, mọi thứ đạt điểm tuyệt đối 1 cách kinh ngạc.
Ái Linh có phần bị cuốn hút sâu vào cái nhan sắc này mà cứ ngây dại nhìn không chớp mắt.
Bỗng khi ấy, giọng nói vang lên:
- Cô Ái Linh cũng thật biết cách tận hưởng, chiếm giường nghỉ của tôi
rồi bây giờ lại nhìn tôi với ánh mắt ham muốn như vậy, có phải là muốn
có ý đồ gì không?
Nói đến đó là Gia Kiên cũng đã ngẩng mặt lên nhìn về phía cô. Ái Linh sau đó mới sức tỉnh mà vội vàng đi lại phía anh:
- Ông chủ, thật xin lỗi! Khi nãy thay đồ xong tôi mới ngồi xuống giường 1 lát không hiểu sao lại ngủ quên mất.
- Được rồi, chuyện hôm nay xảy ra cô chắc cũng không có tâm trạng làm gì đâu, ngủ 1 giấc cũng tốt.
Nghe vậy, Ái Linh lại cười mà gật đầu:
- Quả thật là như vậy, tôi ngủ dậy đã thấy mọi thứ không sao nữa rồi. Ông chủ có việc gì cứ sai bảo.
- Không cần, hôm nay cô có thể nghỉ.
- Không phải nói hôm nay tôi đến công ty để học hỏi thêm sao?
- Hôm nay chưa cần vì cô còn có việc khác.
- Việc gì vậy ông chủ?
Gia Kiên lúc đấy đưa mắt nhìn đến 1 túi đồ để ở bàn tiếp khách, Ái Linh
thấy dáng vẻ của anh vậy cũng nhìn theo, rồi đi về phía đấy:
- Cái này…..?
Nói đến đó, Ái Linh cũng cầm túi đồ lên rồi mở ra nhìn vào trong, lúc
này cô mới nhận ta đó là bộ quần áo của anh mà cô đã làm bẩn. Gia Kiên
khi ấy lên tiếng:
- Không phải cô nói sẽ giặt sạch nó sao? Tôi cho cô 1 cơ hội làm điều đấy.
Ái Linh nhìn anh 1 vẻ kinh động:
- Cơ hội?
- Không thì sao?
Cô nghe vậy chỉ cười gượng mà gật đầu:
- Ông chủ nói đúng, được giặt đồ cho ông chủ đó là việc vinh hạnh không
phải ai cũng làm được. Tôi nhất định sẽ giặt sạch không còn 1 vết bẩn
nào cho ông chủ.
Nói rồi, Ái Linh cầm theo túi đồ quay người đi thì anh lại lên tiếng:
- Bữa trưa hôm nay tôi muốn ăn món cá, cô có thể tuỳ ý tự chế biến.
Ái Linh nghe vậy lại ngây ngốc nhìn anh:
- Ông chủ bảo tôi nấu sao?
- Không cô thì ai?
Sau đó, Ái Linh chần chừ gật đầu 1 cái rồi quay người trở ra ngoài rồi lẩm bẩm 1 mình:
- Sao tự nhiên lại bảo mình nấu cơm nhỉ? Không lẽ biết mình giúp việc theo giờ rồi sao? Nhưng chị Bích nói sẽ giấu giúp mình mà.
Nói rồi, Ái Linh lại lấy điện thoại ra bấm số gọi.
- Chị Bích, chuyện em làm giúp việc theo giờ chị đã nói với ai chưa?
- Ái Linh, xin lỗi em nhé, bên phía chủ nhà yêu cầu gửi hồ sơ người làm nên chị buộc phải gửi.
- Vậy sao chị không gửi người làm thay em?
- Rất tiếc là vẫn chưa tìm được người nào thay em cả, mà hợp đồng đã ký rồi thế nên thời gian này em chịu khó 1 chút nhé.
Ái Linh nghe vậy thở dài, cô cũng không biết nói gì thêm nữa chỉ đành tắt máy rồi chán nản rời đi.
Vì chị Bích nói vẫn chưa tìm được người thay nên cuối cùng Ái Linh vẫn phải đến nhà của anh để làm công việc của mình.
Buổi trưa hôm đấy, Gia Kiên lái xe trở về nhà khi mà cơm nước đã bày biện sẵn trên bàn.
Anh vừa đi vào đến cửa cũng liền bắt gặp cô trở ra ngoài, vừa nhìn thấy anh cô liền nói:
- Ông chủ, nhà tôi đã dọn, quần áo đã giặt, cơm nước đã xong giờ tôi về đây.
Nói rồi, cô cúi đầu chào 1 cái sau đó định lướt qua anh mà trở ra ngoài, nhưng khi ấy Gia Kiên bỗng lên tiếng:
- Khoan đã!
Nghe vậy cô liền khựng lại mà nhìn lên anh:
- Ông chủ còn gì dặn dò sao?
Thực ra thì anh trong vô thức muốn giữ cô lại nên buộc miệng nói, thế nên giờ có chút lúng túng lên tiếng:
- À….tôi có chuyện muốn bàn với cô, vào nhà rồi nói.
Sau câu đó, Gia Kiên cũng đi thẳng vào bên trong, cô thấy vậy có chút khó hiểu nhưng cũng vội theo sau.
- Ông chủ, có chuyện gì vậy?
Anh lúc này đi lại bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống:
- Tôi đói rồi, ăn xong rồi nói.
Ái Linh nghe vậy chỉ có thể “ưhm” 1 tiếng rồi đứng đó đợi, anh thấy thế lại nhìn về phía cô:
- Cô đứng đó làm gì? Tôi không quen khi ăn cơm lại có người nhìn mình.
- À….vậy tôi sẽ ra ngoài đợi.
Nói rồi, cô định quay đi nhưng anh lại lên tiếng:
- Khi tôi ăn cơm mà có người đứng ngoài đợi sẽ khiến tôi nuốt không được, vội vàng.
- Vậy….ông chủ muốn thế nào?
Gia Kiên nghe thế mới hất mặt về phía ghế đối diện rồi nói:
- Ngồi xuống ăn cùng đi.
Ái Linh có chút kinh ngạc nhìn:
- À…..vậy sợ không tiện…..!
- Bữa ăn, tôi không muốn nói nhiều!
Sau đó, anh bắt đầu dùng phần cơm của mình, Ái Linh thấy vậy chần chừ 1
hồi nhưng rồi cũng đi lại phía chiếc ghế đối diện ngồi xuống, có hơi dè
chừng nhưng cũng cùng ăn với anh, không gian chỉ có tiếng bá đua va vào
nhau, không ai nói 1 lời nào.
Sau khi dùng bữa xong, cô ở lại dọn dẹp mọi thứ, lúc quay ra đã không thấy Gia Kiên đâu nữa.
- Không phải nói là có chuyện sao? Đi đâu mấy rồi?
Ái Linh vừa lẩm bẩm rồi lại đi quanh nhà tìm anh, cô sau đó dừng lại
trước căn phòng có cánh cửa khép hờ bên trong phát ra vài tiếng động
nhỏ, lại quá thẳng thắn mà đẩy cửa bước vào:
- Ông chủ, anh nói….
Còn chưa hết câu, Ái Linh đã liền bị chặn họng bởi hình ảnh trước mặt.
Hoàng Gia Kiên nửa thân trên để trần, từng đường cơ rắn rỏi cứ vậy lộ liễu được phơi bày ra, cô nhìn không hề chớp mắt.
Chô đến khi anh từng bước tiến lại phía cô, Ái Linh mới chợt sửng sốt mà quay đi:
- À, xin lỗi, tôi không biết anh đang thay đồ!
Sau đó, không 1 âm thanh đáp lại, Ái Linh cungc không dám quay mặt lại,
thời gian cứ qua đi vài giây cô cũng cảm thấy kỳ lạ rồi lên tiếng:
- Tôi có thể quay lại được chưa?
Câu hỏi 1 lần nữa không có người trả lời, Ái Linh do dự vài hồi sau đó
cũng quyết định quay người lại, nhưng vừa ngay tức khắc, cô liền đụnh
phải người anh mà hốt hoảng:
- Ôi mẹ ơi!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!