Trình Mẫn không muốn tốn thêm thời gian ở lại phòng vệ sinh nữa nên sau khi sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn độn thì chuẩn bị quay về.Mở cửa ra, đập vào mắt là một chiếc thảm được trải dọc theo hành lang.
Ánh đèn trong hành lang sáng choang, bốn phía yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng người, phải đi về phía trước thêm chút nữa mới nghe được âm thanh huyên náo.Cô có tâm sự nên không để ý có người đi theo mình.
Cho đến khi đi qua một ngọn đèn hình thoi mới tình cờ phát hiện ra bên cạnh có một bóng người như ẩn như hiện, bấy giờ cô mới đột ngột bừng tỉnh.Người đàn ông sau lưng nhìn cô cười, hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Trước đây em đâu có lơ mơ như vậy.”Người đàn ông kia tuấn tú tao nhã, đôi mắt như hoa đào, đuôi mắt hơi vểnh lên, trên mặt luôn mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn sơ thì cứ tưởng đây là một người hiền hòa.
Nhưng Trình Mẫn đã sống chung với anh ta một khoảng thời gian nên cô biết rõ người đàn ông này hoàn toàn không phải là loại người có thể cho bạn cảm giác như đang tắm gió xuân đâu.Trình Mẫn hơi nghi ngờ có phải mình quá phong lưu hay không mà sao đi đâu cũng có thể gặp lại bạn trai cũ.
Suy nghĩ kỹ lại cô cũng không phải loại người đa tình gì, số bạn trai cũ có thể đếm trên đầu ngón tay cho nên chỉ có thể nói là do không đúng lúc thôi.
Chỉ có điều cho dù chạm mặt thì cô cũng chả muốn để ý tới anh ta.
Một mặt là cô và anh ta đã chia tay lâu rồi, chẳng qua chỉ qua lại với nhau có ba tháng ngắn ngủi thôi nên chắc chắn không có chuyện nhớ đến tình xưa nghĩa cũ đâu; mặt khác là nếu để Lục Hạo Nam bắt gặp thì không biết anh sẽ nghĩ thế nào nữa.Trình Mẫn quyết định xem anh ta như người lạ, nhấc chân định đi.
Ai ngờ dáng vẻ không quan tâm của cô lại khiến cho người đàn ông kia càng hưng phấn hơn.
Anh ta giơ tay ngăn cô lại, thản nhiên hỏi: “Gặp lại bạn trai cũ sao không chào hỏi thế?”Cô cố kìm chế tính tình, lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Làm ơn nhường đường giùm.”Anh ta né người nhường đường thật nhưng vào lúc Trình Mẫn tiến lên trước thì giơ tay kéo cô ôm vào lòng, cùng lúc đó, bàn tay khác cũng giao du trên người cô, nhìn có hơi mập mờ.Trình Mẫn nổi giận, hung hăng dẫm lên chân anh ta một cái, Đáng tiếc hôm nay khi ra cửa cô mang giày đế bằng nên đạp không đau chút nào.
Anh ta nở nụ cười thờ ơ giống như đang trêu ghẹo một con thú cưng.
Bàn tay ở trên người cô tăng thêm lực khiến cho cô không thể giơ tay lên được.Cô tức giận quát: “Anh có bệnh hả? Buông tôi ra.”Trong lời nói của người đàn ông có ý giễu cợt: “Có mới nới cũ, em đúng là người phụ nữ tuyệt tính mà.
Chẳng qua cũng phải thôi, nếu em không phải loại phụ nữ này thì sao lúc trước khi ở bên tôi thì giả vờ thanh cao còn bây giờ lại không chờ nổi mà muốn leo lên giường của Lục Hạo Nam chứ?”Anh ta vừa nói xong, Trình Mẫn lập tức nhớ lại chuyện cũ.
Khi cô và Lục Hạo Nam lên giường lần đầu tiên thì cô và Khúc Ngôn Trạch cũng sắp chia tay rồi.
Lúc ấy cô đã nói ra lời đó mấy lần rồi mà anh ta vẫn không đồng ý.Lý do chia tay của cô rất đơn giản, đó là vì tính cách không hợp.
Khúc Ngôn Trạch ngày nào cũng có cớ để gây gổ với cô, nếu không phải là vì cô đi ra ngoài với người khác giới thì cũng là vì váy cô quá ngắn.
Mà điều khiến cô thấy phiền hơn chính là ngày nào anh ta cũng phải đến kiểm tra.
Và những thứ này ở trong mắt Trình Mẫn chính là cố tình gây sự.
Không phải cô không hiểu khi yêu thì ai cũng muốn chiếm làm của riêng nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ, chứ nếu giống như anh ta thì cô nuốt không vô.Trong khoảng thời gian đó, Trình Mẫn vì chuyện này mà cảm thấy phiền chết đi được.
Cô không chịu đựng được khi Khúc Ngôn Trạch cứ dày vò mình.
Ngay đúng lúc ấy lại gặp sắc nổi lòng tham nên cứ thế làm theo ý mình mà ngủ với Lục Hạo Nam luôn.
Sau này, do Trình Mẫn thấy sợ nên không tùy tiện chấp nhận một mối quan hệ lâu dài nữa, quen nhiều bạn trai như thế mà bệnh người nào cũng giống nhau như đúc.
Cô rất ghét mấy tật xấu trên người đám đàn ông và cũng cảm thấy chúng rất phiền.Trước khi cô và Lục Hạo Nam lên giường thì cô cũng chưa hoàn toàn biết rõ về thân thế của đối phương.
Hay nói cách khác, cô không phải vì quyền thế nên mới ở bên anh mà là do cô khá nông cạn nên chỉ mê sắc đẹp của anh thôi.
Sau này khi biết rồi thì cô cũng rất biết điều, không kiểu cách và luôn biết thời biết thế.
Tất nhiên Khúc Ngôn Trạch đã phân rõ lợi hại trong mối quan hệ này, dù gì Trình Mẫn cũng chả quan trọng là bao trong mắt anh ta nên chắc chắn anh ta sẽ không vì cô mà làm mất lòng Lục Hạo Nam.
Anh ta cứ dính lấy không chịu buông chẳng qua là vì muốn gây rối thôi.
Cho nên khi cô nói lời chia tay một lần nữa thì không gặp phải nhiều trở ngại.Trình Mẫn nghĩ tới tính tình của anh ta nên lập tức bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Nếu đã biết thì còn ôm tôi làm gì?”Anh ta “ơ” một tiếng, nghe có vẻ rất nghi ngờ: “Không phải em thích chơi trò yêu đương vụng trộm lắm ư? Hửm?”Chuyện đã lâu như vậy rồi nên Trình Mẫn không tin anh ta phải đợi đến tận bây giờ mới bung ra nên hiển nhiên là đang lấy cô làm trò cười.
Cô bèn cảnh cáo anh ta: “Anh ấy đang đợi tôi.”Khúc Ngôn Trạch cười nhạo một tiếng, có vẻ rất khinh thường lời của cô.
Anh ta vuốt ve vành tai của cô, khi ngón tay đụng phải hoa tai tua rua thì thờ ơ bảo: “Chẳng lẽ em cho rằng hắn ta nghiêm túc với em à? A Mẫn, từ bao giờ lại trở nên ngây thơ như vậy?”Trêu đùa cô còn chưa đủ, anh ta lại nói tiếp: “Em nghĩ tôi với hắn khác nhau sao?”Trình Mẫn quả thật muốn trợn trắng mắt, vào lúc này mà anh ta còn muốn tâng bốc bản thân nữa, không nói đến những cái khác, chỉ riêng dáng dấp của Lục Hạo Nam thôi cũng đẹp hơn anh ta nhiều.
Bạn đang đọc bộ truyện Hãy Đến Hôn Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hãy Đến Hôn Em, truyện Hãy Đến Hôn Em , đọc truyện Hãy Đến Hôn Em full , Hãy Đến Hôn Em full , Hãy Đến Hôn Em chương mới