Sau khi trở về biệt thự từ Cố Cung, Trình Mẫn tắm rửa xong thì chuẩn bị lên giường ngủ nhưng lại bị Lục Hạo Nam gọi vào thư phòng.
Cô thấy khó hiểu, qua đó rồi mới biết anh định báo cáo tình hình tài chính của bản thân với cô.
Vậy cũng đúng.
Hai người họ đều muốn sống với nhau suốt quãng đời còn lại nên phải rạch ròi trên phương diện tiền tài.Trình Mẫn chỉ lật xem sơ qua tài liệu trên tay, cảm thấy hơi phức tạp vì tài sản của anh quá phong phú.
Rõ ràng là mức lương của anh khác xa số tài sản này.Thật ra đây cũng là một khúc mắc của Trình Mẫn.Lục Hạo Nam biết cô đang nghĩ gì nên bảo cô đến gần, thấy cô đứng trước mặt thì anh kéo cô ngồi lên đùi mình rồi vòng tay ôm cô, cằm gác lên vai, ngửi hương chanh nhàn nhạt trên người cô.Trình Mẫn nắm chặt mấy tờ giấy kia, hỏi: “Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”Tay trái anh mò vào trong áo ngủ của cô, vuốt ve tấc da thịt mềm mại bên eo rồi dần di chuyển lên trên, nhanh chóng nắm lấy đóa hoa mềm mại trước ngực và vuốt ve chúng một cách khiêu khích.
Anh không nhanh không chậm đáp: “Tất cả đều sạch sẽ.”Trình Mẫn bị anh sờ đến ngứa ngáy nên muốn tránh khỏi tay anh.
Cô nghi ngờ hỏi lại: “Thật không?”Lục Hạo Nam khẽ cười một tiếng, như thể không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này.
Đầu ngón tay anh quấn một lọn tóc của cô, anh vừa chơi đùa với nó vừa nói: “Cô gái ngốc, nếu không sạch sẽ thì làm sao xuất hiện ở đây được chứ.”Trình Mẫn bừng tỉnh, cô đúng là ngốc mà.
Anh làm việc cẩn thận như thế thì dĩ nhiên sẽ không chủ động để lại những thứ có thể khiến cho người ta nắm được nhược điểm.Cô nhíu mày, “Nói như vậy tức là có?”Anh lại cười, đáp: “Vấn đề không phải ở chỗ có hay không mà là liệu có thể làm cho nó từ “có” mà trở thành “không có” hay không.”Đối này việc này, thật ra trong lòng Trình Mẫn hiểu rất rõ.
Vì bản chất con người vốn đã vậy nên người nào quá sạch sẽ sẽ bị coi là khác loài.
Giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm là thứ thu hút ánh nhìn nhất và cũng như chúng ta chỉ nhìn thấy những ngọn nến thắp sáng trong đêm mà thôi.
Nên nếu không muốn làm con chim đầu đàn bị người ta chèn ép thì nhất định phải học cách cân bằng.Trình Mẫn đang suy nghĩ nghiêm túc thì bị bàn tay không đàng hoàng của anh làm gián đoạn.
Cô giữ tay anh lại, muốn anh nghiêm chỉnh một chút nhưng do sức không bằng anh nên chỉ đành giằng co một cách vô ích mà thôi.Lục Hạo Nam làm loạn ở trên người cô một hồi tới khi quần lót cô ướt một mảng lớn mới rút tay ra đặt bên eo cô.
Anh nghiêm túc cất lời: “Mẫn Mẫn, trong chuyện này anh mong em có thể hiểu cho anh.
Hai tay của anh không thể mãi sạch sẽ được.
Nhưng anh hứa với em, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành trách nhiệm với công dân.”Không cần anh nói thì Trình Mẫn cũng biết anh không phải loại người vừa có quyền thế trong tay đã coi trời bằng vung.
Trình Mẫn đã đọc hết sách trong thư phòng của anh và lần nào cô cũng để ý tới mấy dòng ghi chú trên trang sách.
Cô từng nghĩ rằng nếu như cô không biết thân phận của anh thì nhất định sẽ cho rằng anh là một học giả.
đều biết hắn không phải cái loại này trong tay có điểm quyền thế liền vô pháp vô thiên người.
Trong lòng anh có một mảnh đất yên bình, nó bảo vệ lương tâm vốn có của anh.
Tuy những người như anh sẽ không phải là người tốt, nhưng họ sẽ là những tinh anh trong giới chính trị với điểm mấu chốt là đạo đức.Trình Mẫn là một người thông minh.
Cô không cần phải thiết phải uốn nắn hay thay đổi anh.
Huống chi cô có thể chấp nhận anh thì chứng tỏ từ lâu cô đã không để việc này ở trong lòng.
Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Trong nhà anh có ai làm kinh doanh không?”Lục Hạo Nam không tỏ ý kiến, “Có.”Cô vốn tưởng sự giàu có của anh đến từ gia đình nhưng mà sự thật không phải như vậy.
Anh cho cô một đáp án mà cô không ngờ tới.“Một nửa đến từ ông ngoại, một nửa là do anh dành dụm được.” Anh dừng một lát rồi nói tiếp với vẻ sâu xa, “Cứ coi như là dành cho vợ đi.”Trình Mẫn nghe vậy thì cho là anh bị cô lây rồi.
Lúc trước anh đâu có lông bông như vậy, thế mà bây giờ càng ngày càng thay đổi, luôn lấy cô ra làm trò cười: “Anh nói thật đi.”Thật ra chuyện rất đơn giản.
Vào năm ba Đại học, anh và mấy người bạn thân cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Do may mắn nên anh đã có được khoản lợi nhuận đầu tiên trong đời.
Đến khi trở thành nghiên cứu sinh thì anh khá bận rộn nên không thể dành nhiều thời gian cho các hạng mục nữa.
Hơn nữa, anh mơ hồ cảm nhận được rằng mình sẽ không tránh khỏi số mệnh phải làm chính trị gia nên cũng dần buông tay, và thay vào đó chỉ đầu tư thôi.
Con mắt đầu tư của anh rất chuẩn, lưới quan hệ rộng lại càng không cần phải nói.
Vì vậy, tuy cũng từng vấp ngã nhưng chung quy thì vẫn tích lũy được kha khá tài sản.Trình Mẫn nghe anh kể xong thì trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ, cái gien này của anh, nếu không được ai di truyền thì sẽ lãng phí lắm đây.Một tuần sau, Trình Mẫn cứng đờ ngồi trên ghế phụ lái, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ phía trước mà không hề chớp một cái nào.
Trong xe đang mở một bài hát có giai điệu rất êm tai nhưng cô lại không có tâm trạng thưởng thức, tay chân như mất hết sức lực còn lòng bàn tay thì đổ mồ hôi lạnh không ngừng.Lục Hạo Nam không nghĩ tới một Trình Mẫn luôn phóng khoáng từ trước tới nay lại căng thẳng như vậy.
Tối qua trước khi ngủ cô còn hỏi anh với vẻ nửa đùa nửa thật rằng nếu như nhà anh cho cô một nghìn vạn [*] để cô chạy lấy người thì phải làm sao bây giờ.
Thế mà hôm nay mặt cứ dại ra.
Lúc ăn sáng suýt nữa đã đổ sữa vào mũi rồi, đã vậy lúc ăn bánh còn bị sặc nữa.[*] 33.319.178.879,94 VNDVì không để cho cô quá căng thẳng, Lục Hạo Nam bèn kiếm chuyện nói với cô.Nói chưa đến hai câu, cô lại nhớ tới cuộc trò chuyện với mẹ anh vào hôm kia bèn thở dài một tiếng: “Nhất định là ba anh không thích em rồi.”Lục Hạo Nam không để tâm lắm.
Tính tình ba anh rất cố chấp nên nếu có thể thỏa hiệp thì tốt còn không thì cũng không chẳng sao.
Miễn đừng để Trình Mẫn chịu uất ức thôi.
Thế là anh nói: “Ông ấy có thích hay không thì cũng không liên quan tới chúng ta.”Tuy anh nói vậy cũng không sai nhưng Trình Mẫn biết rõ ba anh là người như thế nào và nếu ông thật sự muốn chia rẽ bọn họ thì nói không chừng chỉ cần một câu thôi.Lục Hạo Nam nhìn ra sự lo lắng của cô nên đổi cách khác an ủi cô: “Nếu thật sự không được thì chúng ta rời khỏi Bắc Kinh.”Trình Mẫn kinh ngạc nhìn về phía anh nhưng chỉ thấy anh vô cảm tập trung nhìn tình hình giao thông trước mặt bèn lặp lại theo bản năng: “Rời khỏi Bắc Kinh?”Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa: “Anh theo em tới Hồng Kông.”Thậm chí Trình Mẫn còn nghi ngờ anh đã tính toán sẵn rồi vì giọng điệu khi anh nói lời này không giống như đang đùa mà như đã trải qua một quá trình suy nghĩ kỹ càng rồi.Lục Hạo Nam liếc cô một cái, đáy mắt hiện lên chút ý cười, hỏi: “Không tin à?”Đợi tới khi Trình Mẫn lấy lại tinh thần mới hiểu hóa ra anh cố ý nói vậy để cho cô bớt căng thẳng.
Nhưng mà không ngờ cô lại thoải mái hơn thật, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền hỏi: “Sau khi bỏ trốn vì tình thì anh tính làm gì tiếp đây?”Riêng chuyện này Lục Hạo Nam không hề có bất kỳ kế hoạch nào bèn đáp: “Chẳng làm gì cả.”Nhất thời Trình Mẫn không hiểu ý anh: “Là sao?”Anh bèn nhắc nhở cô, “400 vạn đô la Hồng Kông.” [*][*] 11.911.174.722,96 VNDTrình Mẫn quay đầu lại túm góc váy suy nghĩ và một ý nghĩ chợt lướt qua đầu cô, cô không thể tin được mà nói: “Anh muốn em nuôi anh hả?”Độ cong nhỏ bên môi Lục Hạo Nam đã tiết lộ tâm trạng vui sướng của anh.
Mỗi khi ở bên Trình Mẫn, anh luôn không kìm được mà để lộ chút tính tình như con nít.
Cũng như mỗi lần trông thấy cô bị kinh ngạc lẫn lúng túng bởi chính lời nói của mình thì anh sẽ cảm thấy rất vui.Anh vẫn thản nhiên hỏi ngược lại rằng: “Không được à?”Trình Mẫn chỉ “hừ” một tiếng mà không nói được hay là không.
Cô mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm góc váy, không biết đang nghĩ gì.Năm phút sau, ý cười bỗng xuất hiện trên khuôn mặt cô, thậm chí càng lúc càng hiện rõ như một quả cầu tuyết mỗi lúc một to ra vậy.
ở nàng khuôn mặt thượng xuất hiện, cùng quả cầu tuyết dường như càng lăn càng lớn.
Cuối cùng, cô không nhịn được nữa mà dựa người vào ghế cười đến nỗi không dừng được.Lục Hạo Nam đoán không ra cô đang cười cái gì nhưng cô có thể vui vẻ như thế thì anh yên tâm rồi.Cô cười xong rồi mới nói một câu không đầu không đuôi: “Em sẽ viết một câu chuyện.”Anh cũng phối hợp với cô: “Cốt truyện như thế nào?”Trình Mẫn nén cười và chọn một cái tên hay nhất trong mấy cái cô vừa nghĩ ra: “《Khế ước tình nhân của Nữ thị trưởng bá đạo》.”Vừa dứt lời, cô lại cười ha ha lần nữa, đôi mắt cười đến nỗi cong thành một vầng trăng khuyết.Lục Hạo Nam cảm thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn chiều theo cô, thậm chí còn bất chấp mà khích lệ một câu: “Rất có tài.”Thế là Trình Mẫn càng vui vẻ hơn..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!