Ngu Yên Vũ đi đến trước cửa động phủ, nàng đưa mắt ngắm nhìn ánh bình mình đang dần nhô lên ở phía Đông, nơi chân trời. Sau khi tận hưởng không khí thanh bình này trong chốc lát, Ngu Yên Vũ tay ngọc nhẹ nhàng phất lên, mang theo Bạch Tử Phàm hóa thành 2 đạo ánh sáng, bay thẳng về hướng của Thái Âm Giáo. Trước khi rời đi, Bạch Tử Phàm liếc nhìn lại chiếc Động phủ một chút, trong lòng hắn dường như có điều suy nghĩ. Bạch Tử Phàm cũng không nghi ngờ, tại sao Ngu Yên Vũ lại biết bộ hài cốt này là của Tông Chủ Cốc Sơn Tông. Vì với địa vị Ngu Yên Vũ, việc này nếu như không có chứng cứ chính xác, nàng ta nhật định sẽ không nói ra lời nhận định như vậy. Mà lại với tính cách hiếu thắng của Ngu Yên Vũ, nàng ta sẽ không để cho bất kỳ một ai, nghi ngờ về lời nói của mình, nhất là một tiểu lâu la như hắn. Bạch Tử Phàm cũng không thể ngốc đến nổi, chủ động đi hỏi Ngu Yên Vũ, để xác mình vấn đề này. Bởi vì, từ những mảnh thông tin của bộ hài cốt này, cùng với chiếc Động phủ, trông giống như một phòng luyện đan thu nhỏ ấy. Chỉ cần bộ hài cốt này là của cường giả Thiên Cực Cảnh, vậy thì hơn 9 phần, đây chính là bộ hài cốt của Tông Chủ Cốc Sơn Tông rồi.
Vì ở Minh Nguyệt Quận, chỉ có duy nhất một người đạt đến cảnh giới Thiên Cực Cảnh, mà còn có khả năng luyện chế đan dược, đấy chính là Tông Chủ của Cốc Sơn Tông. ...... Trong một khu rừng rậm nguyên sơ, nơi đây đã không còn là một khu rừng như đúng nghĩa của nó nữa. Khung cảnh hoang tàn, đại địa khắp nơi bị vỡ nát, hệ sinh thái đã bị phá hủy nghiêm trọng, đây chính là những gì mà khu rừng này đang có. Bạch Tử Phàm nếu như ở đây, hắn chắc chắn sẽ không nhận ra được, khu rừng nguyên sơ xanh mát ấy, chỉ trong vòng một ngày, đã bị phá hủy nghiêm trọng đến mức này. Cường giả có tu vi cao ở thế giới này, có sức phá hoại, thật là quá đáng sợ!!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!