Hoa Tử Tuần ngây người, không rõ Ôn Bình nói câu đó là có ý gì.
Ôn Bình nói tiếp: "Bởi chỉ có gia gia mới sẽ cẩn thận tỉ mỉ như thế, thậm chí khiến người khác cảm thấy hơi phức tạp. Nếu như là cha thì thường sẽ cho hài tử chút tự do. Ví dụ như lựa chọn các loại."
Nghe thấy hai chữ lựa chọn, Hoa Tử Tuần giật mình.
Hắn không muốn tranh luận gì với Ôn Bình, hắn thấy Ôn Bình tuổi cũng không lớn, không có hài tử thì sẽ không thể cảm nhận được cảm giác hiện tại của hắn, cũng sẽ không hiểu được tại sao hắn phải làm như thế. Mấy hôm nay hắn suy nghĩ liên tục, đắn đo lựa chọn giữa hai bên. Bất Hủ tông rộng lượng, truyền thụ kiếm pháp huyền diệu như thế cho đệ tử bình thường, không thể phủ nhận là Bất Hủ tông rất tốt.
Thế nhưng Di Thiên tông lại có nội tình sâu dày hơn ba ngàn năm, đời đời kiếp kiếp tích lũy kinh nghiệm tu hành cùng kinh nghiệm chiến đấu thì không phải một tông môn mới phất lên có thể so được.
"Ôn tông chủ, ta hiểu ý của ngươi. Nhưng có một số thứ không phải tông môn mới phất lên có thể làm được. Ví dụ như nói về việc tu luyện. Một người thích hợp con đường tu luyện nào, phù hợp công pháp tu hành gì, những chuyện này đều cần kinh nghiệm đến phán định, cảnh giới cao, thực lực mạnh không có nghĩa là hắn có thể trở thành một lão sư tốt."
Ôn Bình hỏi: "Như thế là Hoa tộc trưởng muốn nữ nhi đi Di Thiên tông?"
"Ta chưa suy nghĩ kỹ chuyện này. Bất Hủ tông ta xem không rõ, tiêu chuẩn nhập tông cao như thế, lại phải nộp phí mới được gia nhập tông... Chưa thấy qua loại tông môn này."
"Hiện tại không phải đã thấy đó sao?"
"Mở rộng tầm mắt đi, nhưng trở lại vấn đề ban nãy, cái gì thích hợp cái gì không thích hợp, chọn sai con đường thì con đường tương lai cũng sẽ sai theo. Lúc trước chính lão hủ chọn sai đường cho nên đến nay vẫn không thể đột phá đến Thông Huyền thượng cảnh, mà những sư huynh sư đệ kia của ta thì đều đã là Thông Huyền thượng cảnh, nửa bước Thần Huyền."
Ôn Bình nghe Hoa Tử Tuần nói xong thì nở nụ cười.
Lão nhân này có chút ý tứ.
Đây chẳng phải gián tiếp nói hắn sẽ không dạy người?
Chợt, một bên mắt Ôn Bình hiện lên màu vàng.
Kim Bặc Nhãn mở ra!
Sử dụng Kim Bặc Nhãn nhìn chằm chằm Hoa Tử Tuần, nhìn rõ công pháp của hắn không sót một thứ.
"Hoàng cấp trung phẩm —— Bá Thể Quyết." Ôn Bình lẳng lặng thì thầm trong lòng.
Dựa theo môn công pháp này, Hoa Tử Tuần tu luyện công pháp ngược lại không có vấn đề gì, cả hai về mặt sức mạnh cũng có liên hệ rất lớn. Thế nhưng lúc Ôn Bình nhìn xem, Hoàng cấp trung phẩm Bá Thể Quyết lập tức bộc lộ ra thật nhiều vấn đề, khuyết điểm vụn vặn lẻ tẻ gộp lại cũng gần hơn hai mươi điểm.
Đa phần cũng là do công pháp không đầy đủ, cho nên nó mới chỉ là Hoàng cấp trung phẩm công pháp.
Đang lúc ngưng thần xem tiếp, Hoa Tử Tuần mở miệng: "Ôn tông chủ, ngươi..."
Con mắt óng ánh vàng khiến hắn giật mình.
Không ngờ tông chủ Bất Hủ tông lại là đời sau của yêu vật và người?
Kết hợp giữa người với người sẽ không xuất hiện vấn đề ở hai con mắt. Nếu như mắt của ngươi là màu nâu, vậy hậu đại của ngươi cũng chỉ có thể là màu nâu. Thế nhưng nếu như kết hợp với yêu vật, yêu vật mắt đỏ thì hậu đại của ngươi nhất định sẽ một bên mắt đỏ một bên bình thường.
Ôn Bình không để ý đến câu hỏi của Hoa Tử Tuần, mở miệng nói ra: "Hoa tộc trưởng, thật ra một tông môn đột nhiên quật khởi là tại sao, là nhờ nó có nội tình sâu dày. Ví dụ như ngươi, ta chưa thấy ngươi xuất thủ, thế nhưng vẫn có thể đoán ra ngươi tu luyện Bá Thể Quyết, phẩm chất hẳn ở khoảng Hoàng cấp. Nếu như là hạ phẩm... Với tư chất của ngươi, cả đời cũng không thể đạt đến Thông Huyền trung cảnh, cố gắng cũng vô ích. Chỉ có trung phẩm, cộng thêm ngươi nỗ lực cố gắng mới có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay."
"Hả?" Hoa Tử Tuần kinh nghi lên tiếng.
Không chờ hắn mở miệng, Ôn Bình lại nói tiếp: "Thế nhưng, nó cho ngươi một số thứ, đồng thời cũng khiến ngươi mất đi nhiều thứ hơn... Bởi vì nó vốn không đầy đủ."
Lộp bộp!
Hai con mắt của Hoa Tử Tuần bắn ra tinh quang.
Nhìn xem Ôn Bình, tim hắn không khỏi đập nhanh.
Bá Thể Quyết —— vật trấn tộc của Hoa gia, chỉ có các đời tộc trưởng mới biết được, thật ra nó chỉ là tàn quyển!
Nhưng mà Ôn Bình lại có thể thuận miệng nói ra.
...
Tinh Duyệt thành.
"Cút!"
Vân Liêu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đoàn người đứng ở ngoài thành —— bọn họ cũng là người của Bách Tông Liên Minh.
Từ sau khi hội trưởng, phó hội trưởng lẫn cao tầng chết đi, bọn họ đều bị Vân Liêu sai người tìm cho ra. Vân Liêu rất ngay thẳng, tông chủ lúc trước làm sao khiến cho Bách Tông Liên Minh lăn ra ngoài thì hắn làm y chang như thế. Trước khi đi, những người kia không có ai dám quay đầu, chạy tứ tán, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị giết chết.
Bọn họ đi lần này, cũng đến thời điểm Vân Liêu về lại Thương Ngô thành.
Vân Liêu đến ôm phụ mẫu một lúc lâu.
"Phụ thân, mẫu thân, bảo trọng thân thể."
Vân phụ trả lời, "Vân gia vẻ vang vì ngươi."
Cùng với Vân phụ, hơn phân nửa người trong Tinh Duyệt thành đến đây đưa tiễn đều hâm mộ nhìn Vân Liêu.
Bởi vì Vân Liêu là vị Thông Huyền cảnh đầu tiên của Tinh Duyệt thành!
Vân Liêu gật đầu để lại một nụ cười, chợt xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
Mộ Dung Hi thì đi theo phía sau, mang theo lương thực tràn đầy, đội xe cuồn cuộn tiến lên không trông thấy đuôi.
Tiếng xe chạy, tiếng bắt chuyện không dứt bên tai.
Bây giờ tất cả mọi người ai cũng vui vẻ, bởi vì có thể giải quyết vấn đề lương thực, hơn nữa còn đạt thành quan hệ hợp tác lâu dài với Vân gia, ngày sau căn bản không cần nhờ vả bọn người ở Hắc Nham thành nữa. Thương Ngô thành có thể tiếp tục nuôi nấng gia súc, không cần chặt cây trong rừng để trồng lúa nữa.
Bọn họ đều nghĩ xong, người thân trong nhà chỉ cần nuôi nấng gia súc, nhất định phải nói cho bọn họ biết vĩnh viễn không nên bán chúng cho bọn người Hắc Nham thành.
Để cho bọn họ ăn gạo mỗi ngày đi.
Hắn Nham thành bên kia hình như cũng không có bao nhiêu người nuôi nấng gia súc quy mô lớn, nếu đi săn thì nhất định sẽ tiến vào địa bàn của yêu vương.
Yêu vương kia cũng không giống như yêu vương của Thương Ngô thành.
Cứ như thế, thời gian trôi qua, Thương Ngô thành cũng dần dần đến gần.
Đột nhiên, có người kinh hô một tiếng.
"Các ngươi xem đằng sau!"
Theo tiếng kinh hô của hắn, Vân Liêu và Mộ Dung Hi cùng quay đầu lại nhìn bầu trời ở sau lưng.
Vừa nhìn lại, bầy cự yêu mênh mông cuồn cuộn khiến Vân Liêu lập tức biến sắc mặt. Cho dù là cách xa mấy ngàn mét, nhưng khí thế áp bách phát ra từ bầy cự yêu kia vẫn khiến hắn kinh hãi. Mà đội xe sau lưng cũng vì bầy cự yêu này đến gần mà trở nên hỗn loạn. Vân Liêu vội vàng quay đầu, lập tức thấy ngựa kéo xe bị dọa đến hí lên liên hồi.
Còn nhiều con lại muốn thoát khỏi dây cương bỏ chạy.
Loại cảm giác này, giống như là đàn thú cảm giác được đại họa buông xuống.
"Giữa ngựa cho chặt!"
Mộ Dung Hi vội vàng hô to.
Ngựa chạy thì làm sao có thể chở lương thực về Thương Ngô thành?
Đây là khẩu phần lương thực của mười vạn người, vận chuyển bằng nhân lực thì không biết phải đến tháng nào năm nào mới mang về được.
"Nam nhi Thương Ngô thành, xuất ra lực lượng của các ngươi, không giữ được ngựa thì chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Vân Liêu nghe thấy tiếng hô của Mộ Dung Hi thì vội vàng xuống ngựa, đưa tay nắm lấy bốn con ngựa ở bên cạnh đã thoát khỏi dây cương, dùng sức cố gắng giữ nó ở chỗ cũ.
Với súc vật phổ thông thì cự yêu chẳng khác gì ác ma, bọn chúng bỏ chạy là chuyện hết sức bình thường —— hắn hiểu chuyện này.
Cũng ngay lúc này, bầy cự yêu tựa như mây đen trên đỉnh đầu đến gần, Vân Liêu vội vàng nói: "Ghìm ngựa lại, bọn chúng sẽ nhanh chóng bay qua thôi."
Vừa nói xong, cự yêu bỗng dưng dừng lại trên đỉnh đầu.
Nam Hào đứng sau cự yêu nhìn xuống đoàn xe thật dài ở bên dưới, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ, "Vậy mà gặp đội ngũ vận lương của Thương Ngô thành, thật đúng khéo a... Trói bọn họ lại!"
Nam Hào nói xong, mấy con cự yêu ở sau nhảy xuống trăm người.
Ầm!
Ầm!
Thanh âm rơi xuống đất không dứt bên tai.
Sau khi rơi xuống đất, trăm người nhảy xuống kia đồng thời lấy ra binh khí đến giết người, biến đội ngũ vận lương thành con thú bị nhốt trong lồng.
Mời đọc truyện đã hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!