Trên chăn tàm ti mềm mại, Yến An Quân dựa bên giường, gương mặt tinh xảo đỏ
ửng, nàng chậm chạp gẩy sợi tóc trên vai: “Lộc Nhi, thu dọn đi, chúng ta trở về.”
“Nhưng Hoàng Thượng nói…” Lộc Nhi bỗng mở to hai mắt, theo nàng thấy, ở Dưỡng
Tâm Điện thêm một giây là thêm một phần vinh sủng. Không phải Lộc Nhi
ngu ngốc, mà đây là truyền thống bất thành văn trong hậu cung, phụ nữ
từng thị tẩm có ai không mày mò dùng dằng chán mới không cam lòng rời
khỏi đây?
Hai ngày vừa qua Yến An Quân đương nhiên cũng được Lộc Nhi phổ cập tri thức trong cung, có điều phần hư vinh này để dành cho người khác đi, nàng
tới trong cung không phải vì vinh quang gì, nàng chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ thôi. Nay trong Dưỡng Tâm Điện không có Hoàng Thượng, nàng còn ở đây làm gì?
“Nghe ta, Hoàng Thượng nói vậy nhưng trong lòng không muốn ta làm vậy đâu.” Yến An Quân thản nhiên nói.
Người hoàng gia vô tình là điều đương nhiên, nếu nàng được chiều sinh kiêu, chính là phạm vào tối kỵ.
“Vâng.”
Lộc Nhi gật đầu, cái hiểu cái không, ước chừng vẫn không rõ vì sao chủ từ
nhà mình phải trở về ngay bây giờ. Thế nhưng Lộc Nhi không hiểu không có nghĩa người khác không hiểu, mấy công công ngoài cửa nghe thấy rõ ràng
lời nàng nói, những người này đều thành tinh, người nào người nấy trong
lòng nhiều ngóc ngách, thầm nghĩ vị Yến Tiểu Chủ này ngược lại nhìn lâu
dài hơn người khác một chút.
Yến An Quân từ trong tay Lộc Nhi nhận lấy một bộ sam mỏng viền chỉ bạc mặc
lên người, sau đó trùm một cái áo ngoài tương đối bảo thủ để che đi dấu
hôn xanh tím trước ngực và cổ. Thấy Yến An Quân chuẩn bị xong, Lộc Nhi
vội vàng dâng đồ dùng rửa mặt, sau đó chải cho nàng một búi tóc đơn
giản. Hai chủ tớ cấp tốc dọn dẹp rồi trực tiếp rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Hít thở không khí trong lành, Yến An Quân nhắm chặt mắt, nếu lần đầu thị
tẩm đã qua, nàng hiện tại cần lên kế hoạch tác chiến lâu dài.
…
Từ trắc điện Dưỡng Tâm Điện đi ra, Thiệu Tuyên Đế vẫn duy trì tâm trạng
tốt, có điều trong chớp mắt bước vào Tĩnh Hoa Điện, sắc mặt hắn chợt
nặng xuống.
Các đại thần chờ trong điện thấy sắc mặt hắn cũng thầm lo sợ bất an, nhìn
vẻ mặt Hoàng Thượng nhất định là xảy ra chuyện lớn gì đó. Trong đông đảo triều thần, chỉ có Ngôn Thừa Tướng nét mặt khoan khoái, ngọc thụ lâm
phong đứng đó, hình thành một cảnh tượng độc nhất vô nhị. Thiệu Tuyên Đế lơ đãng liếc hắn một cái, hai người đều tự trao đổi ánh mắt, Thiệu
Tuyên Đế hừ lạnh liếc mắt đảo qua quần thần: “Hôm qua trẫm nhận được một phần mật báo.”
Vừa nghe hai chữ “mật báo”, phần lớn những người bên dưới đều rùng mình một cái.
Phía dưới chín trăm chín mươi chín bậc đại điện, đột nhiên xuất hiện một
người đàn ông bị buộc chặt hai tay, từng bước đi lên bậc thang, bị thị
vệ ấn quỳ gối trong đại điện.
Thiệu Tuyên Đế nhìn người quỳ bên dưới, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh: “Khang Quảng Lăng, ngươi biết tội chưa?”
“Thần, không biết có tội ở chỗ nào.” Khang Quảng Lăng suốt đêm bị bắt từ Lưỡng Giang tới, quần áo trên người nhếch nhác vô cùng, trên mặt hắn nhìn có
vẻ thản nhiên, dù đối mặt với sự chất vấn của Hoàng Đế cũng không nhíu
mày một cái.
Khang Quảng Lăng mặc một thân thanh sam quỳ thăng tắp dưới đất, nền đá cẩm thạch cứng rắn tì vào hai chân hắn.
“Trẫm quả thật không ngờ Khang ái khanh là nhân vật lợi hại thế này, nói cho
trẫm nghe xem, bạc triều đình cấp xuống cứu trợ thiên tại hiện ở nơi
nào?” Thiệu Tuyên Đế nhắm mắt, lòng bàn tay nắm viên long châu lớn trên
tay vịn long ỷ, vô thức vuốt ve. Có điều không hiểu vì sao, rõ ràng bề
mặt long châu châu tròn ngọc sáng, hôm nay sờ lại mới thấy thiếu cảm
giác mềm mại như đêm qua.
“Thần nghe nói bạc cứu thiên tai bị cướp, mà đội cướp bạc hiện chưa bắt được, nên không biết bạc trợ thiên tai đang ở nơi nào.”
Thiệu Tuyên Đế cảm thấy không thú vị liền buông tay, lần thứ hai dùng ánh mắt lạnh giá nhìn chằm chằm Khang Quảng Lăng: “Còn không thừa nhận? Không
phải thật sự cần lấy chứng cứ cho ngươi xem đấy chứ?” Hắn quay phắt đầu
quát to: “Ngôn Thừa Tướng, lấy chứng cứ thu thập được trong tay ngươi
đọc cho hắn nghe!”
Ngôn Thừa Tướng đứng đầu hàng ngẩn ra, cười khổ một tiếng, Hoàng Thượng quá
vô lương, loại chuyện đắc tội với người này quả nhiên đều muốn hắn làm.
Ngôn Sơ Nam nghe lời bước ra khỏi hàng, từ trong tay áo rút ra một cuộn lụa
trắng, phía trên đầy chữ. Hắn nhìn thoáng qua Khang Quảng Lăng không sợ
hãi quỳ trên mặt đất, miệng chậm rãi đọc: “Khang Quảng Lăng, ngày mười
tám tháng chạp, tự mình gặp thuộc hạ, thu được một vạn lượng bạc, năm
thanh ngọc như ý cực phẩm, tương đương ba vạn lượng bạc… Ngày hai mươi
tháng ba, đi Thừa Đức Tự dâng hương, liên hệ người cùng tuyến, gặp người mua quan chức, lấy được hai vạn lượng bạc… Ngày mùng sáu tháng năm, sai thủ hạ hóa trang làm đạo tặc Lục Lâm cướp đoạt quan ngân, tham ô ba
mươi vạn lượng bạc…”
“Khang Quảng Lăng, ngươi còn gì để nói không?” Thiệu Tuyên Đế xoa mi tâm,
những chứng cứ phạm tội này nghe một cái khiến hắn đau lòng một lần. Có
một số người, một ngày thả đi xa lá gan sẽ phình lớn.
“Thần không còn lời nào để nói.” Khang Quảng Lăng từ đầu đến cuối vẫn thản
nhiên như thế, thậm chí nghe được những chứng cứ phạm tội này cũng chưa
từng khiếp sợ, hắn không có biểu cảm, giống như đã biết từ lâu.
Thiệu Tuyên Đế bị tức đến nở nụ cười, hắn lấy tay chống trán, con mắt nheo
lại cực kỳ nguy hiểm: “À? Nói cách khác, ngươi thừa nhận việc này do
ngươi làm?”
“Nếu Hoàng Thượng đã có chứng cứ, vậy đương nhiên do thần làm.”
“Trẫm đối đãi với ngươi không bạc.” Thiệu Tuyên Đế oán hận nhìn hắn, giận hắn không biết tiến tới. Trẫm đối xử với ngươi không tệ, ngươi báo đáp trẫm thế này?!
Khang Quảng Lăng chậm rãi ngẩng gương mặt võ vàng, nhìn gương mặt anh tuấn
cùng ánh mắt hận thù của đế vương trẻ tuổi trên long ỷ đầu kia đại điện, nhàn nhạt nói từng câu từng chữ: “Thần kính nể Hoàng Thượng, chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu*.”
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, chương Vệ linh Công. Câu này có một số cách hiểu như sau:
1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi
được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai
đả kích lẫn nhau.
3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.
Hay cho câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu”. Thiệu Tuyên Đế gần như muốn
cắn vỡ hàm răng, tham ô cộng thêm đại bất kính, đây là người năm đó hắn
nhìn trúng!
“Ngôn Thừa Tướng, việc này giao cho ngươi xử lý! Cần phải trừng phạt nghiêm
khắc! Về phần… tất cả những người tham dự, một kẻ cũng không tha!” Toàn
thân Thiệu Tuyên Đế tản hàn khí.
Ngôn Sơ Nam thấp giọng đáp một câu rồi sai người áp giải Khang Quảng Lăng vào tử lao trông coi.
Sau khi hạ triều, An công công đi theo Thiệu Tuyên Đế tới Ngự Hoa Viên,
Thiệu Tuyên Đế đột nhiên dừng bước: “Nàng… rời khỏi Dưỡng Tâm Điện lúc
nào?”
An công công thông minh tất nhiên hiểu tiếng “nàng” này chỉ ai, vì vậy
nói: “Hoàng Thượng, nô tài nghe Tiểu Thảo Tử ở Dưỡng Tâm Điện nói, không lâu sau khi ngài vào triều Yến Tiểu Chủ liền trở về.”
Thiệu Tuyên Đế ngẩn ra: “Nàng không dùng bữa sáng?”
“Tin tức truyền đến… Nghe nói không dùng.” An công công cẩn thận từng li
từng tí quan sát vẻ mặt Hoàng Thượng, thầm nghĩ Yến Tiểu Chủ không tuân
theo ý chỉ của Hoàng Thượng, sẽ không bị giận chó đánh mèo đấy chứ, dù
sao vừa rồi khi vào triều, Hoàng Thượng bị chọc tức tới mặt biến thành
màu đen luôn.
Thiệu Tuyên Đế không tức giận, hắn chỉ đột nhiên nhớ tới miêu tả về Yến Đạo
Bình mà Tô Văn Ca gửi về, Yến Đạo Bình bất khuất tồn vong cùng thành
Kiều Châu quả thật khiến người ta bội phục, thế nhưng thiếu nữ với đôi
mắt mèo xinh đẹp phủ đầy hơi nước nhìn hắn đêm qua lại mang một loại khí chất khác…
Thật ra, Yến An Quân cùng Yến Đạo Bình về bản chất là cực kỳ tương tự.
Hai cha con cùng có thể phấn đấu quên mình vì một việc nào đó, dù biết làm
chuyện này không có kết quả tốt, như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng
vẫn không gì tiếc nuối.
Thiệu Tuyên Đế thầm thở dài trong lòng, mình chân trước vừa đi nàng chân sau
ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, xem ra thứ gọi là vinh quang trong hậu cung Yến
An Quân quả thật không để ý.
Có lẽ thật sự như lời nàng nói, chỉ mong được hắn thích, không mong có vị
phần cao bao nhiêu. Nguyện vọng rất đơn giản, nếu hắn là người bình
thường, nhất định sẽ dùng tất cả yêu chiều đáp lại nữ nhân với tâm tính
như vậy, chỉ tiếc…
Hắn không phải người bình thường!
Thân là đế vương, phải học được cách vô tình, đây là điều Tiên Đế dạy cho
hắn. Thân là đế vương, không thể có nhược điểm, nếu không có một ngày
nhược điểm này bị người bắt được, hắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Ánh lửa trong mắt Thiệu Tuyên Đế chợt tắt, nếu hắn không thể cho nàng tình
cảm bình thường mà nàng đau khổ truy tìm, thì điều hắn có thể làm chỉ là dùng thăng vị bồi thường.
Thiệu Tuyên Đế dừng bước chân, hai tay chắp sau lưng rủ xuống, ánh mắt nhìn
đóa hoa mềm mại phía trước, thản nhiên nói: “Tiểu An Tử, soạn chỉ cho
trẫm.”
Sau khi trở lại tẩm cung, Yến An Quân tắm một lượt rồi chui vào ổ chăn ngủ
bù một giâc, lần thứ hai thức dậy đã gần giữa trưa, đàn hương bốc lên
rồi lại mềm mại rủ xuống, bay đầy phòng. Yến An Quân ôm chăn lăn một
vòng, may mắn không gì sánh được vì khả năng khôi phục của mình rất
mạnh, đau nhức trên người rốt cuộc tiêu đi phân nửa.
Đêm qua là đêm đầu tiên của nàng, vốn không nên làm nhiều lần như thế, chỉ
vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Thiệu Tuyên Đế, nàng luôn nhịn đau ra
sức mê hoặc đủ kiểu. Cũng may gã kia đã có kinh nghiệm chiến trăm trận,
kỹ thuật không tệ, không khiến nàng bị thương thân thể ngay trong lần
đầu thị tẩm.
Yến An Quân rũ người nằm úp sấp một lúc mới đứng dậy gọi Lộc Nhi. Lộc Nhi
mặc bộ trang phục cung nữ xanh biếc, nét mặt hồng hào, nàng bước nhanh
vào mừng rỡ nói với Yến An Quân: “Chủ tử, hôm nay Hoàng Thượng hạ chỉ,
thăng vị cho chủ tử thành chính thất phẩm Quý Nhân.”
Yến An Quân nao nao, từ trắc bát phẩm Tiểu Chủ lên chính thất phẩm Quý
Nhân, thăng đủ năm bậc, lần này Hoàng Thượng ra tay hào phóng đây.
Có điều… Nếu nàng thăng vị quá nhiều, có khi nào khiến đám cung phi kia quan tâm không?
“Lộc Nhi, bên Đoan Mộc Tiểu Chủ có hạ chỉ không?”
Lộc Nhi nghe câu hỏi của nàng vui vẻ cười nói: “Vị Đoan Mộc Tiểu Chủ kia
cũng được thăng vị, có điều thấp hơn của chủ tử, chỉ là tòng thất phẩm
Tài Nhân, chủ tử đè nàng một đầu đấy.”
Yến An Quân rùng mình, nếu ngay cả vị phần cả Đoan Mộc Quân cũng không vượt qua nàng, sợ rằng những ngày sau này sẽ không dễ sống, không có Đoan
Mộc Quân, những ánh mắt kia chẳng phải tụ hết lên người nàng?
Yến An Quân suy nghĩ một chút, trực giác nói cho nàng tình hình còn chưa
đến mức quá nghiêm trọng, nàng lại hỏi: “Trong cung này còn ai thăng vị
nữa không?”
Lộc Nhi lắc đầu.
Lúc này, phòng sát vách lại mơ hồ vang ra giọng nói lanh lảnh của An công
công: “…Quan Mộc thị chi nữ hiền lương thục đức, tú ngoại tuệ trung…
Hiện phong Mộc thị chi nữ, Mộc Uyển Uyển, làm trắc lục phẩm Dung Cơ,
khâm thử.”
Mộc Uyển Uyển… Trắc lục phẩm Dung Cơ?
Yến An Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may cách vách còn một người càng náo động hơn, nếu không đoán sai, vị Mộc Uyển Uyển này là cô gái ngồi
cùng xe ngựa với Thiệu Tuyên Đế khi đó, lúc bái kiến Thái Hậu hai người
còn từng ngồi chung một bàn, nhìn gần đúng là mỹ nhân da thịt nõn nà vô
cùng.
Đối với Mộc Uyển Uyển chưa thị tẩm đã được thăng làm trắc lục phẩm này… Yến An Quân xoa vòng eo tím ngắt của mình, nghĩ tới làm nàng cũng không
nhịn được nổi men chua.
— Tiểu kịch trường—
Mộ Hàn Nguyên Dung (chân chó): Bảo Nhi, ta thăng vị cho nàng.
Yến An Quân (liếc mắt nhìn, thổi móng tay): Mộc Dung Cơ kia là thế nào?
Mộ Hàn Nguyên Dung (ôm lấy Bảo Nhi nhà mình cọ cọ): À, đó là bia đỡ ta tặng cho nàng, Bảo Nhi, ta chỉ yêu mình nàng.
Yến An Quân (tung một cước): Lúc này ngươi còn chưa yêu ta đâu! Bia đỡ cái gì, ngươi cũng dám nói ra miệng! Lừa đảo!
Mộ Hàn Nguyên Dung (ngượng ngùng): Bảo Nhi, ta sai rồi, ngày mai ta sẽ đưa ả tới thanh lâu.
Người vây xem: O.O… orz!
— Luận kế hoạch dưỡng thành Hoàng Đế trung khuyển —