Có điều, về việc này, hiển nhiên An công công đoán sai rồi.
Tuy sau khi thả tin tức giả Hoàng Thượng ngủ tại Dưỡng Tâm Điện, thật sự
không ai tìm đến Yến Quý Nhân gây chuyện, nhưng cùng lúc đó, sau lần thị tẩm thứ hai, Thiệu Tuyên Đế không còn tới Tú Ngọc Cung nữa.
Lộc Nhi cũng nóng ruột, không thôi vướng mắc vì loại thái độ chuyện không liên quan đến mình của chủ tử nhà nàng.
“Chủ tử, năm ngày rồi Hoàng Thượng chưa tới.” Lộc Nhi tay hái cánh hoa, ra
sức nhắc nhở chủ tử nhà mình: “Trong cung nhiều nữ nhân thế này, không
biết Hoàng Thượng lại bị ai mê mắt rồi.”
Lộc Nhi liếc nhanh đánh giá Yến An Quân, sau đó lại làm bộ điềm nhiên như không, quay đầu đi.
Yến An Quân ngồi một bên tu bổ bồn hoa, buồn cười nhìn nàng: “Ngươi nói
không sai, trong cung nhiều nữ nhân thế này, đương nhiên Hoàng Thượng
không thể luôn tới chỗ chúng ta.”
“Cái này không giống.”
“Nữ nhân trong cung đều như nhau cả thôi.” Ít nhất trong lòng Thiệu Tuyên
Đế, nữ nhân trong cung ước chừng đều như nhau, nhiều nhất ai có dáng
người đẹp hơn một ít, gương mặt đẹp hơn một ít thì thỉnh thoảng sẽ nhớ
đến…
Về phần nàng, không đẹp nhất cũng không xấu nhất, bị Thiệu Tuyên Đế quên là hết sức bình thường.
“Nhưng mà…” Nhưng mà chủ tử ngài không giống người khác, Lộc Nhi nghiêm mặt
mấp máy môi không lên tiếng, chỉ thầm nghĩ: thái độ của Hoàng Thượng
không giống như không để chủ tử trong lòng… Nhưng nếu thật sự để trong
lòng, vì sao nhiều ngày rồi không tới thăm một lần?
Nơi này hai chủ tớ còn đang thảo luận vấn đề giống hay không giống, Chiêu Dương Cung bên kia đang ầm ĩ hết cả lên.
Không phải hoàn cảnh loạn cỡ nào, mà là lòng người loạn, mấy người trong
Chiêu Dương Cung không ai không mặt thì vui mà trong lòng thì chua xót,
thậm chí cả chủ tử Chiêu Dương Cung là Hoàng Hậu nương nương cũng vậy.
Hoàng Hậu miễn cười cong môi thành một nụ cười: “Nếu đã vậy, Tĩnh Phi muội
muội sau này nhất định phải chú ý thân thể, có hoàng tự không thể so với khi khác, mau hồi cung tu dưỡng đi… Nói đến mới nhớ, không biết Hoàng
Thượng sẽ vui vẻ đến mức nào.”
Hiện giờ Tĩnh Phi đứng trước mặt một giây, tim nàng sẽ đau như đao cắt.
Không phải không nghĩ tới chuyện cuối cùng hậu cung sẽ có người sinh con của Hoàng Thượng, từ lâu nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, có điều chân chính
nghe được khó tránh khỏi khó chịu trong lòng, huống hồ… lần này mang
thai là một trong tứ phi!
Một khi Tĩnh Phi sinh con trai, nàng ta và Tiếu Thục Phi đều thành uy hiếp
với hậu vị của nàng, thậm chí… Nếu sau này nàng cũng có con trai, hai
hoàng tử này đều là trở ngại lớn nhất cho con trai nàng.
Trong mắt Hoàng Hậu lóe lên ánh sáng lạnh.
“Thần thiếp tạ ơn Hoàng Hậu nương nương lo lắng.” Tĩnh Phi ra vẻ phục tùng cúi tầm mắt, trong lòng lại không thật sự bình tĩnh.
Rõ ràng đã chuẩn bị đủ quả mơ, không ngờ bữa trưa hôm nay của Hoàng Hậu
lại là hải sản, mùi vị này khiến nàng không ngừng nôn khan, nhìn vẻ mặt
của mọi người trong đại điện, Tĩnh Phi thở dài một tiếng, nghìn tính vạn tính cuối cùng vẫn bị tính kế.
Món hải sản này hiển nhiên Hoàng Hậu chuẩn bị để thử xem các phi tử có thai hay không. Sợ là Hoàng Hậu cũng không ngờ người mang thai là Tĩnh Phi
nàng.
“Bản cung được Tĩnh Phi gọi một tiếng tỷ tỷ, thì nhất định sẽ quan tâm tới
Tĩnh Phi muội muội, người đâu…” Hoàng Hậu gọi mấy thị nữ của Chiêu Dương Cung tới: “Các ngươi cẩn thận đưa Tĩnh Phi muội muội về Chương Lan
Cung, nếu có sai lầm gì bản cung chỉ hỏi tội các ngươi.”
Nhìn Tĩnh Phi đong đưa rời đi Chiêu Dương Cung giữa vòng vây cẩn thận từng
li từng tí, biểu cảm của các vị cung phi đang ngồi đều có phần mất tự
nhiên.
Hoàng Hậu nhìn một vòng, ngữ khí thản nhiên nói: “Mọi người tan đi, bản cung
sẽ phái người bẩm báo với Hoàng Thượng chuyện Tĩnh Phi có thai, hoàng tự quan trọng, sau này thấy Tĩnh Phi mọi người cố gắng chăm sóc một chút.”
Nhóm cung phi sắc mặt đắng ngắt ra khỏi Chiêu Dương Cung, bọn họ tới Chiêu
Dương Cung vốn ôm ý đồ xem náo nhiệt, phát triển đến cuối lại thành Tĩnh Phi có thai?! Nói không đố kị là nói dối! Đại khái ngoại trừ Tĩnh Phi,
trong hậu cung không một phi tử nào hy vọng đứa trẻ này có thể bình an
chào đời.
Cho nên đối với họ mà nói… Đứa trẻ trong bụng Tĩnh Phi, tốt nhất nên sảy đi.
Hoàng Hậu chống thành ghế đứng lên, ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ, có chút
hoảng hốt, thân thể cũng lắc lư theo, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
“Nương nương, ngài có khỏe không?” Đại cung nữ Kim Chi tùy thị thiếp thân vội
vã đỡ lấy Hoàng Hậu, nàng là cung nữ hồi môn, cũng là tâm phúc quan
trọng của Hoàng Hậu, nghĩ đến đôi mắt thâm quầng mơ hồ có thể thấy được
phía sau lớp phấn thơm, nàng không khỏi thở dài.
Hoàng Thượng quả thật nhiều ngày nghỉ ở chỗ nương nương, thế nhưng nương nương… lại không thể có con…
Hoàng Hậu giật mình, như cũng nghĩ tới điểm này, nàng từ từ nhắm hai mắt, phất tay nói: “Không sao.”
Nàng dung mạo không bằng Dung Phi, tài hoa không bằng Tĩnh Phi cùng Nhàn
Phi, thậm chí không có một đứa con làm đảm bảo như Tiếu Thục Phi, chỗ
dựa duy nhất của nàng là vị trí Hoàng Hậu này, mà làm Hoàng Hậu… nàng có thể không cần Hoàng Thượng sủng ái, nhưng không thể không có con! Lần
trước sảy thai tổn hại thân thể, nàng bắt Thái Y nói với Hoàng Thượng
nàng còn có thể có thai.
Chỉ chính nàng biết, thân thể nàng coi như hoàn toàn hỏng rồi.
“Nương nương, nếu nương nương nhìn Tĩnh Phi khó chịu, chúng ta khiến hài tử
của nàng không còn là được.” Kim Chi nói những lời này không hề có áp
lực tâm lý, hiển nhiên việc như vậy đã không phải làm lần đầu.
“Kim Chi, bất kể bao nhiêu người muốn đứa trẻ kia không còn, bản cung không
thể ra tay. Trước đây làm quá nhiều lần, Hoàng Thượng đã hoài nghi bản
cung. Lần này, Chiêu Dương Cung chúng ta chỉ có thể ở bên nhìn, bản cung không làm sẽ có người khác làm, hơn nữa người này… hẳn đã không nhịn
nổi nữa.” Ngon tay sơn đỏ chót của Hoàng Hậu vuốt viền y phục tơ lụa,
bên môi lộ ra một nụ cười.
Nàng chỉ hơi đổi vị trí để suy nghĩ, đã đoán được trong số cung phi, người
muốn mưu hại hoàng tự nhất… không ai ngoài Tiếu Thục Phi!
…
“Tụ Hà Cung của nương nương thật tinh xảo.”
Tiếu Thục Phi từ nội thất đi ra, nàng mặc ngoại sam rộng màu hồng nhạt, trên mặt thoa chút son phấn, ngược lại còn dễ nhìn hơn bình thường vài phần. Yến An Quân thấy nàng liền tỏ vẻ hâm mộ cung điện này, thân là cung phi không được sủng ái theo lý mà nói nên hứng thú với những thứ này, mà
không phải…
Ngồi một bên bày ra vẻ mình cao ngạo, không thuộc nhân gian khói lửa thế nào.
Mộc Dung Cơ cùng Yến An Quân tới đây lạnh te ngồi ngay ngắn trên ghế, chậm
rãi đứng lên hành lễ: “Tỳ thiếp bái kiến Thục Phi nương nương.”
“Nói bao nhiêu lần rồi, gọi bản cung là tỷ tỷ thôi.” Tiêu Thục Phi tủm tỉm
nở nụ cười lướt qua Mộc Dung Cơ, khoát tay áo với Yến An Quân: “Yến muội muội ngồi đi, bản cung gọi ngươi tới vì muốn trò chuyện chút thôi.”
“Đa tạ Thục Phi tỷ tỷ ưu ái, vậy tỳ thiếp sợ hãi ngồi xuống.”
Yến An Quân cũng cười tủm tỉm nói đùa, có điều đang nói liền chuyển đề tài
nói với Tiếu Thục Phi: “Thục Phi tỷ tỷ, Mộc Dung Cơ còn quỳ, ngài xem…?”
Nếu nàng không nói thay Mộc Dung Cơ, sợ rằng trở về vị này sẽ ghi hận nàng.
Vừa rồi khi Thục Phi nương nương đi lướt qua nàng ta, nàng còn nhìn thấy
trên gương mặt nhỏ nhắn như tiên trên trời kia chợt tái xanh.
“À, vị này là Mộc Dung Cơ đó ư, ngươi cũng ngồi đi.” Tiếu Thục Phi ôn hòa
phẩy phẩy quạt tròn, Mộc Dung Cơ này đúng là kỳ cục, tới Tụ Hà Cung của
nàng còn vô cảm như bị người ta nợ tiền, làm giá cho ai nhìn cơ chứ.
Mộc Dung Cơ không phải không biết cách làm người, chỉ là nàng đối đãi với
Tiếu Thục Phi như Hoàng Hậu, trước mặt Hoàng Hậu đương nhiên là phải
nghiêm túc một chút, lạnh lùng chút cũng không sao. Nhưng Tiếu Thục Phi
rõ ràng chỉ có thể xem như phi tử được sủng ái, thấy sắc mặt kia tự
nhiên sinh ra vài phần tức giận.
Mộc Dung Cơ đã nghĩ ra điểm này, khi ngồi xuống lộ ra chút mỉm cười, có
điều Tiếu Thục Phi đã nhìn nàng không vừa mắt nên càng không đáp lại.
Yến An Quân trong lòng buồn cười, Mộc Dung Cơ hôm nay kề cận nàng, nhất
định mặt dày mày dạn theo tới đây. Nhưng tới Tụ Hà Cung lại dùng mặt
lạnh gặp Tiếu Thục Phi, đặc biệt muốn tới để kêu gọi thù hận đấy à?
Thấy Tiếu Thục Phi cùng Yến An Quân trò chuyện với nhau rất vui, Mộc Dung Cơ có chút không cam lòng. Nàng cảm thấy Yến Quý Nhân quá mức nịnh hót,
đối diện chỉ là một Thục Phi mà thôi, tương lại Mộc Dung Cơ nàng cũng có cơ hội ngồi lên vị trí tứ phi, hoặc là càng cao hơn…
Sớm muộn gì cũng khiến những kẻ nhục nhã nàng nằm dưới chân!
Cung nữ ngoài cửa vội vã đi vào, cung nữ này mặc một bộ trang phục màu xanh
tím than, màu da ngăm đen, vẻ mặt đặc biệt khiếp sợ, có điều thấy trong
Tụ Hà Cung có hai “người ngoài” nên chỉ mấp máy miệng không dám nhiều
lời, cúi thấp đầu bẩm báo: “Nương nương, nô tỳ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
“Thanh Điện, Yến Quý Nhân cùng Mộc Dung Cơ không phải người ngoài, có chuyện cứ nói thẳng.”
Cung nữ tên Thanh Điện này dừng một chút, nhìn Yến An Quân cùng Mộc Dung Cơ, lúc này mới đáp “vâng”. Tiếu Thục Phi hờ hững xoa móng tay, nghe Thanh
Điện nói câu tiếp theo chân mày nhíu chặt lại, không thể tin nói: “Ý của ngươi là, Tĩnh Phi ở trong cung của Hoàng Hậu phát hiện có thai?”
Mộc Dung Cơ gục mạnh đầu, tay phải chậm rãi tới gần bụng. Hài tử, nàng cũng muốn một hài tử, nghe nói thị tẩm lần đầu tỷ lệ mang thai rất lớn,
nhưng hôm qua nàng vừa có nguyệt sự, hoàn toàn phá hỏng huyễn tưởng của
nàng.
Dựa vào cái gì Tĩnh Phi lại may mắn như vậy, có thai hài tử của Hoàng Thượng?!
Nàng đã hỏi thăm một lượt, Tĩnh Phi là con gái trọng thần trong triều nên
mới trở thành một trong tứ phi, nhưng nàng thường xuyên ru rú trong nhà, không được Hoàng Thượng yêu thích. Vốn tưởng rằng không tranh giành,
không ngờ ẩn dấu sâu như thế, im ắng liền có thai.
So với tâm lý ghen ghét của Mộc Dung Cơ, Yến An Quân lại đứng ngồi không
yên. Bằng sự phán đoán đối với độ nguy hiểm của hậu cung, một khi có
người mang thai, hậu cũng này sẽ không còn yên ổn.
Nếu người mang thai xảy ra chuyện gì, những cung phi vị phần thấp hèn như
bọn họ rất có khả năng chịu tội thay người. Yến An Quân ngẩng đầu, vừa
lúc thấy đôi mắt đen láy của Tiếu Thục Phi lộ ra vẻ tàn nhẫn. Nàng nhất
thời lạnh giá tay chân, toàn thân không khỏi co rúm lại, Tiếu Thục Phi
đang định…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!