Phương Đông Huyền lấy khăn lau mặt rồi vội bước ra khỏi phòng.
Vừa ra tới sân, cô đã nhìn thấy Cẩm Thần đang nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn về hướng phòng ngủ của cô.
Cẩm Thần vẫn đang quỳ trước chậu than, thấy chị mình bước ra thì nhìn chăm chăm vào cô không chớp mắt.
Thằng bé mới nhỏ xíu, ánh mắt đã đầy nỗi bất an.
Phương Đông Huyền bước tới, an ủi em trai, bảo nó tiếp tục đốt giấy tiền vàng bạc, còn mình vào bếp giúp đỡ.
Nhà họ Phương có cả thảy ba gian phòng, ngay chính giữa là phòng từ đường và phòng ngủ của cha Phương với Phương Cẩm Thần, nhưng bây giờ quan tài của cha Phương ở ngay phòng từ đường nên mấy ngày này, Phương Cẩm Thần phải ở chung với chị.
Bên trái của phòng từ đường là nhà bếp, bên phải là phòng ngủ của Phương Đông Huyền.
Sân vườn không lớn mấy, tường phòng và sân xây bằng gạch ngói, căn nhà đã được xây từ nhiều năm, trông rất dột nát và cũ kỹ.
Theo phong tục địa phương, cần phải tiếp đãi những người đến tham dự tang lễ bằng cơm canh đậu hũ. Phương Đông Huyền vừa đi tới cửa nhà bếp đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong:
“Con gái của Lưu lão gia ở thành phía Tây ấy, nghe nói lúc người ta vớt lên bờ thì đã thối rữa rồi!”
“Vậy mới nói là số trời khó đoán, coi đó, một thiên kim tiểu thư đang yên đang lành lại nhất định bỏ trốn theo cái thứ trai lạ không biết ở đâu tới, kết cục thê thảm vậy đấy."
“Trai lạ gì chứ? Chuyện bây giờ đã lan truyền khắp cả huyện rồi, nhà họ Lưu kéo một đám người chặn trước cửa Cố phủ nói cho ra lẽ rồi.”
“Cố phủ? Cái nhà ở huyện khác mới chuyển đến huyện Khang Châu của chúng ta đó hả?”
“Chứ còn gì nữa, nghe nói thế lực lớn lắm, xảy ra chuyện thế này mà cả huyện nha cũng không dám can thiệp. Cuối cùng nhà họ Lưu cũng không có cách nào để kêu oan!”
“Sao mà coi trời bằng vung như vậy được?”
“Thật sự là vậy đấy.”
Sau khi Phương Đông Huyền bước vào, mấy người phụ nữ đến giúp làm cơm đậu cũng thôi không nói nữa, không muốn những chuyện bẩn thỉu này đến tai cô gái mới lớn chưa biết gì về thế sự này.
Đến chập tối, mọi người đều dần đi khỏi, có mấy người ở lại cùng nhau dọn dẹp cho xong rồi cũng tất tả về nhà.
Phương Đông Huyền nắm tay em trai trở về phòng ngủ.
Phương Cẩm Thần năm nay đã năm tuổi, đã không còn tiện ngủ chung giường với chị nữa, Phương Đông Huyền đã kê thêm vài chiếc ghế, làm thành một chiếc giường tạm, trải thêm chăn đệm cho nó ngủ.
Trước khi đi ngủ, cô vén ống quần của Cẩm Thần lên, nhìn thấy cả hai đầu gối nhỏ của nó đều bầm tím, thấy hết sức xót xa.
Cô đứng dậy lấy hũ thuốc bôi trong tủ ra, quay người lại đã thấy Cẩm Thần ngủ thiếp đi vì mệt.
Cô nhẹ nhàng vén ống quần của Cẩm Thần lên, bôi thuốc lên cho nó, sau đó mới yên tâm nằm xuống giường.
Màn đêm nặng nề, cô nhắm mắt lại, rõ ràng là rất mệt, nhưng cũng không sao ngủ được.
Cô đã bận rộn cả ngày, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng không có thời gian để buồn hay nghĩ về những chuyện khác.
Nhưng vào lúc này, sau khi nằm xuống giường, suy nghĩ trong đầu cô lại lẫn lộn, không biết tại sao lại thế này.
Không hiểu tại sao, ban chiều nghe đến chữ “Cố” trước của bếp, tim cô như bị bóp nghẹt, cảm giác khó thở, vừa ngột ngạt vừa đau.
Cứ như cái chữ này có liên quan rất sâu sắc với cô...
Hôm sau trời còn chưa sáng, đã có người đến gõ cửa.
Phương Đông Huyền buồn ngủ ríu cả mắt, lồm cồm đứng dậy mở cửa.
Sau đó lại bắt đầu bận bịu, người thím cũng tới đánh thức Cẩm Thần.
Hôm nay là ngày đưa tang, Phương Cẩm Thần là con trai duy nhất trong nhà, theo phong tục thì nó phải đích thân đi đưa.
Dù mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng nó cũng phải leo núi, chôn cất quan tài theo người lớn.
Phương Đông Huyền dỗ dành Cẩm Thần còn đang mê ngủ ăn sáng, rồi cả đoàn người cũng khiêng quan tài lên núi.
Khi quan tài đã nằm trong lòng đất, hai chị em đều không nén được khóc lóc vật vã.
Cha họ mất do bạo bệnh, đã tiêu hết tiền dành dụm của gia đình, thậm chí còn vay mượn họ hàng, làng xóm nhưng cuối cùng vẫn không thể qua khỏi.
Cô nhớ tới trước lúc mất, cha đã đưa đôi bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương nắm lấy tay họ, nuối tiếc và áy náy nói: “Sợ rằng ba không kịp thấy con Huyền lấy chồng, cũng không thể dạy thằng Thần học chữ được nữa.”
Lúc xuống núi trời đã sáng, tối hôm qua Phương Cẩm Thần ngủ sớm, thế nên ban đầu dù hơi buồn ngủ nhưng lúc này nó đã hoàn toàn tỉnh táo. Phương Đông Huyền thì hơi thẫn thờ vì đêm qua không ngủ được.
Đêm qua trời mưa nên đường núi đi lại khó khăn, lúc xuống núi cô vô tình không chú ý, bị trượt trẹo chân.
Vết thương cũng không quá nặng, chỉ hơi đau một chút, không thể đi đứng bình thường như những người khác, dần bị đoàn người bỏ lại phía sau.
Nghĩ rằng mọi người sáng sớm đã dậy giúp đỡ, giờ ắt hẳn đều mệt mỏi rã rời, cho nên cô cũng không nói chân mình bị thương.
Cô rất quen thuộc với con đường này, dù gì thì cô cũng sống ở huyện Khang Châu từ nhỏ, nắm rõ từng ngóc ngách trong huyện.
Đến lúc cô chật vật xuống được dưới núi, những người khác đã sớm biến mất tăm.
Thế nhưng cô lại nhìn thấy một người lạ.
Người kia cao to rắn rỏi, đang ngồi xổm dưới đất, cũng không biết là đang làm gì.
Cạnh bên là một chiếc mô tô ba bánh.
Loại phương tiện di chuyển này là thứ đồ từ phương Tây, cực kỳ khan hiếm. Trước đây nó chưa từng xuất hiện, làm gì có ai ở huyện Khang Châu dùng nổi thứ này chứ. Ngay cả những hộ gia đình giàu có nhất huyện cũng chỉ có thể đi lại bằng xe ngựa mà thôi.
Lúc này, bánh trước của chiếc xe máy bị lún sâu dưới hố bùn, bùn đất văng loang lổ lên thân xe.
Đã là giữa trưa, cũng gần đến giờ ăn cơm, thời tiết đầu thu lại lúc lạnh lúc nóng. Cũng giống như lúc này đây, tuy mặt trời còn treo lơ lửng, nhưng vẫn có gió lạnh thổi qua.
Gió thổi se lạnh, quyện với mùi ẩm và bùn đất để lại sau trận mưa đêm qua, lướt qua đôi gò má.
Phương Đông Huyền dựa vào gốc cây nghỉ một lúc, đợi ráo mồ hôi, bèn chống tay vào thân cây đứng dậy.
Chân trái vẫn còn đau, cô chỉ đành dùng giẫm một chân xuống đất, bước đi cà nhắc.
Thế nhưng lại vô tình giẫm phải cỏ khô, người kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vào khoảnh khắc dáng vẻ của gã phản chiếu lại trong mắt Phương Đông Huyền, cô lập tức chấn động
Trái tim đột nhiên như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, vừa châm chích vừa đau, khó chịu đến nổi nước mắt cứ như sắp tuôn rơi.
May mắn thay, cô đã nhanh chóng định thần lại để không đến nỗi mất bình tĩnh trước mặt một người xa lạ.
Phương Đông Huyền đưa tay nắm chặt trước ngực, từ hôm qua lúc sau khi ngất xỉu tỉnh lại, cô đã bắt đầu thấy có chuyện gì đó là lạ, thế nên chỉ cảm thấy đây là vấn đề của bản thân.
Có lẽ vì cha qua đời, quá đau buồn nên tâm trạng cô mới dao động, cô cũng không nghĩ quá sâu xa.
Đó là một người đàn ông trông có vẻ rất hung dữ với một vết sẹo dài từ trán đến thái dương. Nếu chỉ nhìn bề ngoài không thôi, gã cho người khác cảm giác thấy chắc chắn không phải người tốt.
Bên khoé mắt gã còn có một nốt ruồi son, trông giống như vừa mới giết người, nốt ruồi như thể giọt máu chứng cứ lưu lại trên mặt gã.
Dường như ngay lúc gã ngẩng đầu lên, hai từ “ác quỷ” đã xuất hiện trong tâm trí của Phương Đông Huyền.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!