Tô Tuấn Phong ngã mạnh lên bàn trà rồi phát ra một tiếng lên thảm, đúng lúc này nắm đấm của tên đàn ông cũng chuẩn bị tiếp xúc thân mật với Hạ Thiên. Khoảnh khắc này Hạ Thiên đột nhiên rút châm khỏi chân Tô Tiểu Xán, hắn cũng không qua đầu lại, tay trái xiết chặt rồi tiếp nhận nắm đấm của tên đàn ông. - Ầm.
Hai quyền chạm nhau phát ra tiếng nổ vang, Hạ Thiên liên tiếp lui về phía sau, mãi đến khi áp sát tường mới đứng vững. Tên đàn ông kia vẫn không chấn động, rõ ràng trong lúc giao thủ Hạ Thiên đã thua, hơn nữa có thể nói là thảm bại. - Hạ Thiên, tao còn tưởng là mày lợi hại, thì ra cũng không gì hơn, đúng là không chịu nổi một đòn.
Vẻ mặt tên đàn ông tràn đầy trào phúng, hắn quay đầu nhìn vài tên ngoài cửa: - Tử Hào, đây là cao thủ mà cậu nói sao? Đúng là làm cho người ta thất vọng.
Tên đàn ông đột nhiên xuất hiện này chính là Lý Minh Hiên, mà trước đó đám người Lâm Tử Hào cùng hắn uống rược ở Đêm Giai Nhân cũng xuất hiện trước cửa. Khi thấy Hạ Thiên bị một quyền của Lý Minh Hiên đánh bại thì Lâm Tử Hào có chút kinh ngạc, mà vẻ mặt Cao Danh Dương và Diệp Thiếu Kiệt thì cực kỳ hả hê, thậm chí còn khoái cảm trả thù. Sau khi Tô Tiểu Xán rời khỏi Đêm Giai Nhân thì luôn được Lý Minh Hiên theo dõi, sau đó biết được Tô Tiểu Xán đến nơi này. Hơn nữa Lý Minh Hiên còn biết được đây là nhà của Lãnh Băng Băng từ trong miệng của Lâm Tử Hào, Hạ Thiên cũng đang ở trong đây, vì vậy Lý Minh Hiên lập tức kéo người liên can đến chỗ này. Hắn không những muốn dạy bảo Hạ Thiên, còn muốn chiếm đạo người phụ nữ cực phẩm Lãnh Băng Băng. - Cút hết ra ngoài cho tôi.
Trên lầu truyền đến một tiếng quát lạnh, những động tĩnh vừa rồi đã làm kinh động Lãnh Băng Băng. - Muốn anh ra cũng rất đơn giản, nhưng phải xem thằng đàn ông của em có bản lĩnh đó không.
Lý Minh Hiên mỉm cười: - Nhưng đáng tiếc, Lãnh Băng Băng tiểu thư, hình như em cũng sai rồi, tiểu tử Hạ Thiên này căn bản không có năng lực bảo vệ em, anh thấy hay là em theo anh đi. - Tôi nhắc lại lần nữa, tất cả cút ra khỏi nhà mau.
Lãnh Băng Băng nói những lời này thì trên tay đã có một khẩu súng: - Nếu không tôi nổ súng. - Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tên ngu ngốc này cứ giao cho tôi giải quyết.
Hạ Thiên đột nhiên nói, tuy vẻ mặt có chút tái nhợt, nhìn có vẻ rất suy yếu. Đây là tình cảnh mà Lãnh Băng Băng chưa từng gặp trên người hắn, dù là có vài lần hôn mê nhưng vẻ mặt hắn vẫn không kém như vậy. Lãnh Băng Băng đi xuống lầu, nàng nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Thiên, nàng dùng giọng ân cần hỏi: - Cậu không sao đấy chứ? - Không có gì, chẳng qua bị thằng ngu kia đánh lén mà thôi.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn vừa thi triển nghịch thiên đệ tam châm, hao tổn mất năm phần băng hỏa linh khí, hơn nữa còn phải vội vàng đối địch, cuối cùng tung ra lực lượng còn chưa đến hai phần mười. Vì như vậy mà kết quả là hắn thua dưới tay Lý Minh Hiên. Nhưng điều này cũng chứng minh Lý Minh Hiên mạnh hơn so với bất kỳ đối thủ nào của Hạ Thiên trước đó, nếu là vào lúc bình thường thì muốn đối phó với một người như vậy tất nhiên sẽ rất dễ dàng, nhưng bây giờ dựa vào lực lượng còn sót lại, Hạ Thiên chưa chắc là đối thủ của Lý Minh Hiên. - Cao thủ chân chính, dù bị đánh lén cũng có thể đối phó kịp thời, mày bị tao đánh lén, vì mày không đủ thực lực mà thôi.
Lý Minh Hiên nói với vẻ mặt khinh thường: - Hạ Thiên, mày phá hoại tiệc tối của Thanh Thanh, bây giờ tao sẽ tính sổ với mày về khoản nợ này.
Lý Minh Hiên còn chưa nói xong thì chợt cảm thấy nguy hiểm, hắn vội vàng né sang một bên nhưng vẫn muộn. Hai tay hai chân hắn truyền đến cảm giác đau đớn, mấy cây châm đâm vào cơ thể của hắn. - Mày dùng ám khí sao?
Lý Minh Hiên giận dữ. Hạ Thiên đi về phía Lý Minh Hiên, hắn lười biếng nói: - Cao thủ chân chính, dù gặp phải ám khí cũng có thể đối phó được, mày bị ám khí đánh trúng, chỉ vì mày không đủ thực lực mà thôi.
Lãnh Băng Băng nghe thấy như vậy thì chợt buồn cười, lưu manh này rõ ràng dùng đúng một câu vừa rồi của Lý Minh Hiên. Vẻ mặt đám người Lâm Tử Hào có chút khó coi, vừa rồi tưởng rằng Lý Minh Hiên có thể đánh bại Hạ Thiên, nào ngờ chỉ sau khoảnh khắc Lý Minh Hiên đã bị dính ám khí của Hạ Thiên, rõ ràng bây giờ Hạ Thiên lại thắng. - Thằng ngu, chỉ dựa vào mày mà dám có ý với vợ tao sao? Có rất nhiều đứa có ý với vợ tao, nhưng đứa nào cũng có kết cục không tốt, không tin thì máy cứ hỏi hai thằng Cao Danh Dương và Diệp Thiếu Kiệt.
Hạ Thiên duỗi tay rồi thở dài: - Tìm được vợ đẹp thì áp lực là rất lớn, mỗi ngày đều có người muốn đến cướp.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nhìn Lý Minh Hiên nói: - Bây giờ tay chân hết hoạt động được rồi sao? Tao cứ để mày như vậy một buổi tối, mày cảm thấy thế nào? - Mày nghĩ rằng tao không thể động sao?
Lý Minh Hiên đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo chút trào phúng. Mà hầu như cùng một khoảng thời gian, giọng nói của Mộc Hàm từ trên lầu truyền xuống: - Chồng, chú ý.
Mộc Hàm không hét lên thì không sao, nàng làm vậy thu hút sự chú ý của Hạ Thiên về phía bên trên, mà khoảnh khắc này Lý Minh Hiên đột nhiên vận động tay chân phát động thế tấn công dữ dội về phía Hạ Thiên. Hai đấm được tung ra, hai đá phóng đến, chỉ trong vài giây Lý Minh Hiên đã tung ra hơn mười đấm và bảy tám đá. - Phụt.
Hạ Thiên tiếp nhận hơn mười đấm trong nháy mắt, sau đó bị đá văng phun lên trong không trung một ngụm máu, cuối cùng thân thể đập lên tường rồi chậm rãi trượt xuống. Hạ Thiên cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như đặt lệch vị trí, hắn cố gắng chịu đựng cơn đau và miễn cưỡng đỡ vách tường đứng lên. Hắn nhìn Lý Minh Hiên đứng cách đó không xa mà cực kỳ phẫn nộ, đúng là chủ quan, thật sự sơ suất. Trước nay hắn luôn có lòng tin vào y thuật của mình, vì vậy hắn cho rằng mấy cây ngân châm cũng đủ làm cho Lý Minh Hiên mất đi sức chiến đấu. Cũng vì niềm tin hùng mạnh như vậy mà hắn tiếp nhận đầy đủ đòn tất công của Lý Minh Hiên. Lực lượng của Lý Minh Hiên rất mạnh, nếu không phải Hạ Thiên có băng hỏa linh khí chủ động chống đỡ lực lượng của đối thủ, sợ rằng chỉ với vài đấm vừa rồi đã làm hắn rơi vào tình cảnh trí mạng. Rõ ràng Lý Minh Hiên không muốn chừa mạng sống cho Hạ Thiên, chủ tâm của đối phương là ép hắn vào chỗ chết.
- Lãnh Băng Băng, nếu bây giờ em tình nguyện theo anh, như vậy anh sẽ cho tiểu tử này một mạng.
Lý Minh Hiên lại xiết chặt nắm đấm, bộ dạng chuẩn bị phát động thế tấn công. - Đùng.
Lãnh Băng Băng đột nhiên bóp cò không chút do dự. Vẻ mặt Lý Minh Hiên chợt biến đổi, hắn lộn một vòng tránh qua viên đạn, ngay sau đó phóng về phía Lãnh Băng Băng như mãnh hổ xuống núi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. - Đùng!
Lại một tiếng súng vang lên. Lý Minh Hiên đang bổ nhào về phía Lãnh Băng Băng lại phải lui về phía sau, lần này người nổ súng cũng không phải là Lãnh Băng Băng, đó là Mộc Hàm. - Lý Minh Hiên, có chừng mực thôi.
Mộc Hàm xách khẩu súng màu trắng chỉa vào người Lý Minh Hiên. - Mộc Hàm, tôi không sợ cô.
Lý Minh Hiên dùng ánh mắt căm tức nhìn người đẹp tóc vàng trên lầu. - Lý Minh Hiên, tôi cũng không sợ anh.
Mộc Hàm thản nhiên nói: - Anh đả thương người, uy phong cũng đủ rồi, tốt nhất nên biết điều mà lui ra. - Mộc Hàm, cô vì tiểu tử này mà đối địch với tôi sao?
Lý Minh Hiên rất tức giận: - Cô cho rằng một cây súng có thể giết tôi được sao? - Một khẩu súng không đủ, nhưng anh đừng quên, bây giờ hai chúng tôi có hai khẩu súng.
Mộc Hàm thản nhiên nói: - Anh cảm thấy mình có thoát được sao? - Tốt, rất tốt, muốn so xem ai nhiều súng hơn sao?
Lý Minh Hiên đột nhiên rống lên: - Vào đây cho tôi.
Ngoài cửa đột nhiên có bốn người xông vào, tên nào cũng vũ trang đầy đủ, toàn thân mặt quần áo căng cứng, ngay cả mặt cũng được che lại, không thấy rõ dung mạo. Đám người này cầm súng ngắn trong tay, họng súng chĩa vào Mộc Hàm và Lãnh Băng Băng, bốn đối hai. Rõ ràng lần này Lý Minh Hiên lại chiếm thượng phong. - Lý Minh Hiên, anh dám điều động người Huyền tổ chỉ vì tranh giành một người phụ nữ sao?
Mộc Hàm có vẻ rất tức giận: - Anh đang lạm dụng tài nguyên quốc gia. - Bọn họ là thủ hạ của tôi, tất nhiên phải làm việc cho tôi.
Lý Minh Hiên cười nhạt một tiếng: - Mộc Hàm, bây giờ cô phải quan tâm đến chuyện này sao?
Vẻ mặt Mộc Hàm chợt biến đổi, người khác không biết thực lực của Huyền tổ, nhưng nàng biết rất rõ. Nàng biết trong số bốn người kia, dù là người nào cũng có thể đánh bại mình, nếu muốn liều mạng thì nàng tuyệt đối khó thắng. Mộc Hàm nhìn Hạ Thiên với vẻ mặt uể oải mà trong lòng thầm thở dài, cuối cùng nàng thu súng. Nàng làm vợ bé cho đối phương, nàng có hành động như vừa rồi đã coi như hết lòng quan tâm rồi. - Lãnh Băng Băng, còn em?
Lý Minh Hiên rất hài lòng vì sự lựa chọn của Mộc Hàm, ngay sau đó ánh mắt của hắn chuyển về phía Lãnh Băng Băng. Lúc này Lãnh Băng Băng vẫn chĩa súng vào hắn, cũng không vì sự xuất hiện của bốn tay súng mà lùi bước. - Các người có thể nổ súng nhưng tôi cũng có thể nổ súng, tôi tin một súng của tôi cũng có thể bắn chết một người.
Lãnh Băng Băng cắn răng nói, từng câu từng chữ rất rõ ràng. - Rất tốt, anh thích phụ nữ mạnh mẽ như vậy.
Lý Minh Hiên vỗ tay, ngay sau đó hắn một tiếng súng rất nhỏ vang lên, Lãnh Băng Băng cảm thấy thân thể tê rần rồi chậm rãi ngã xuống. - Đưa cô ấy đi.
Lý Minh Hiên khẽ nói một câu, bốn tên cầm súng đã phóng về phía Lãnh Băng Băng, chúng khom lưng muốn ôm lấy nàng. - Không được động vào vợ tao.
Một âm thanh bất mãn vang lên, đám người kia cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó Lãnh Băng Băng chợt biến mất trong tầm mắt. Khoảnh khắc sau đám người phát hiện Lãnh Băng Băng nằm trong lòng Hạ Thiên. - Giết chết thằng kia cho tao.
Lý Minh Hiên gầm lên giận dữ, hắn không ngờ Hạ Thiên còn có thể nhanh tay như vậy. - Rầm rầm rầm rầm... ....
Tiếng súng lục vang lên, đám người này cũng không sợ bắn trúng Lãnh Băng Băng trong lòng Hạ Thiên, nguyên nhân rất đơn giản, súng trong tay chỉ là súng gây mê, dù bắn trúng Lãnh Băng Băng cũng không chết người. Hạ Thiên đạp Phiêu Miểu Bộ ôm Lãnh Băng Băng hóa thành một bóng người nhạt nhạt, sau đó hắn hét lên lầu: - Vợ, đưa súng cho tôi.
Mộc Hàm có chút sững sờ nhưng vẫn ném khẩu súng màu trắng xuống, Hạ Thiên phóng lên không chụp lấy súng, sau đó lại lượn một vòng trên không, bốn tiếng súng vang lên, bốn viên đạn phóng ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!