Xin chào, tôi là Thảo Nguyên.
Đây là câu chuyện dị thường thứ tư kể từ khi tôi và Minh Vũ tạo ra hồ sơ PV.
Mới hơn 6 giờ chiều, mặt trời đã dần trốn sau những rặng núi để nhường chỗ cho màn đêm, bây giờ tôi đang cùng Minh Vũ đến thăm chú Ân ở bệnh viện Thiên An.
Chuyện này nói đúng ra, chú ấy bị như thế hoàn toàn là do lỗi của tôi.
Hai chúng tôi mỗi người xách một giỏ hoa quả mang vào cổng bệnh viện, phòng của chú Ân là phòng dịch vụ, nằm ở tận trên tầng bốn nên phải đi bộ khá mệt.
Dọc đường đi, Minh Vũ không ngừng quan sát chăm chú các phòng bệnh, không hiểu cậu ta đang tìm kiếm thứ gì.
"Đến rồi đấy à?" Chú Ân tiếp đón bằng một nụ cười nhạt nhẽo khi chúng tôi đẩy cửa vào.
"Không cần phải mua nhiều hoa quả thế đâu, chú đâu phải là một lão già bị bệnh."
"Tại sao chú có thể lạc quan đến thế nhỉ? Sau chuyện này có lẽ chú đã chính thức trở thành mục tiêu của hội Dominantur rồi đấy." Tôi nhìn chú.
Không ngờ chú Ân lại nhếch mép cười.
"Có sao đâu? Bố chú đã dành tới tận mười lăm năm để tìm hiểu về cái hội đó mà vẫn sống cho tới giờ đó thôi."
"Chịu chú luôn đấy."
"Cháu có nghe Thảo Nguyên kể rồi mà vẫn không hiểu." Minh Vũ từ nãy đến giờ không nói câu nào, lúc này bỗng dưng lại chen ngang.
"Theo như chú kể thì người sáng lập ra Hội có nguồn gốc từ Châu Âu phải không? Thế tại sao một nước Châu Á nhỏ bé như chúng ta lại dính vào những chuyện thế này?"
Chú Ân đột nhiên nghiêm túc nhìn Minh Vũ.
"Cháu quên là nước ngoài có rất nhiều người của ta tới định cư à? Với lại mục đích chính của Hội là thâu tóm cả thế giới chứ không riêng gì Châu Âu."
"Ý của chú là thâu tóm thế giới theo đúng nghĩa đen hay là chỉ ở mảng kinh tế và chính trị?"
"Chú chịu." Chú Ân thở dài.
"Một đám người điên cùng hội cùng thuyền với nhau, ai mà biết được chúng sẽ nghĩ ra những ý tưởng điên rồ nào."
Tôi nói: "Mà đó là chuyện của các cơ quan chống khủng bố, chúng ta chẳng có vai trò gì ở đây cả."
"Thảo Nguyên nói đúng đấy." Chú Ân gật đầu với tôi.
Cả ba chúng tôi chẳng có gì để nói với nhau ngoài những chuyện ma quái và quỷ dị trên thế giới, đó cũng là lý do chúng tôi đến với nhau.
Sau hơn nửa tiếng bàn luận về hội Dominantur, Minh Vũ xin phép ra về trước để chuẩn bị cho bài kiểm tra sáng mai.
Còn tôi ở lại thảo luận thêm với chú Ân.
Không hiểu lý do gì mà hễ có mặt Minh Vũ ở đây, chú Ân chỉ kể sơ qua những chuyện kỳ dị mà chú đã gặp trong chuyến phiêu lưu nghiên cứu của mình.
Sau khi cậu ta đi khỏi, chú mới phân tích sâu hơn vào các khía cạnh khác của những câu chuyện đó.
Tôi cũng để ý mỗi khi kể đến những câu chuyện có yếu tố man rợ, chú Ân luôn chú ý đến nét mặt Minh Vũ, cứ như thể chú ấy đang đề phòng điều gì đó từ cậu ta.
Tất nhiên, tôi sẽ không ghi lại điều này vào trong hồ sơ.
Rốt cuộc, chú Ân đang đề phòng điều gì?
Nhắc đến mới nhớ, vài ngày trước tôi có đọc hết phần ghi chép vụ án [Hàng xóm mới] của Minh Vũ.
Ban đầu, giọng văn của cậu ta còn thoáng vẻ mơ hồ.
Nhưng không hiểu sao về sau lại trở nên điềm tĩnh và hiểu biết hơn hẳn, cậu ta cũng không giải thích làm cách nào cậu ta biết cách giải quyết cái kẻ Người Chết Trở Về ấy.
Rõ ràng trong sổ tay ghi chép của chú Ân chỉ nói đến tập tính của Người Chết Trở Về, chứ chính chú cũng không biết làm cách nào để có thể ngăn chặn bọn chúng.
Có lẽ vì điều này mà chú Ân trở nên đề phòng với Minh Vũ hơn, chính cậu ta đã cố ý giấu giếm thông tin trước.
Nhưng nếu nhìn nhận lại một lượt thì cũng không hẳn như vậy, chú Ân chỉ không phân tích sâu vào câu chuyện trước mặt cậu ta, chứ không hề che giấu bất kỳ thông tin quan trọng nào.
Lúc này đã gần 8 giờ tối, tôi bước ra ngoài khép cửa lại để chú Ân nghỉ ngơi.
Khi đi về hướng cầu thang bộ, tôi chợt nghe thấy có tiếng giày cao gót vang lên sau lưng.
Nghĩ là của người nhà tới thăm bệnh nhân nên tôi cũng không để tâm lắm, tiếp tục đi xuống cầu thang.
Khi đến tầng một, tôi đột nhiên có cảm giác muốn vào nhà vệ sinh, nên đã đi về cuối dãy hành lang.
Xong việc, tôi đi ra bồn rửa tay thì bất chợt đứng khựng lại.
Tiếng giày cao gót vẫn còn đó, suốt quãng đường đi người kia hình như chẳng có bất kỳ thay đổi nào, cường độ âm thanh vẫn cứ phát ra đều đặn như thể người máy.
Lúc này, tiếng giày cao gót đã ở rất gần cửa nhà vệ sinh.
Tôi vội rửa tay thật nhanh, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Khi đi đến trước cửa nhà vệ sinh tôi liền dừng lại, không ngờ tiếng giày cao gót cũng đột nhiên ngừng lại.
Người bên ngoài dường như đang chờ đợi điều gì đó, tôi cũng chẳng dám bước ra để xem đó là ai.
Mãi cho đến lúc bên ngoài hành lang xuất hiện một tiếng giày nữa, tôi mới dám đẩy cửa bước ra.
Trông thấy tôi, cô y tá đang đi đến có vẻ ngạc nhiên.
"Nguyên đấy à, chị cứ tưởng em về từ lúc nãy rồi cơ."
Thì ra là chị Hoa, khoảng một tuần nay hôm nào tôi lên thăm chú Ân cũng gặp chị, chúng tôi đã bắt chuyện với nhau và có thể nói là khá thân thiết trong mấy ngày này.
Tôi mỉm cười trả lời qua loa cho xong chuyện, lúc tôi chuẩn bị ra về, tôi có nhắc chị: "Buổi tối chị thường xuyên ngó qua phòng 405 giúp em với nhé."
Tôi sợ rằng tiếng giày cao gót bí ẩn kia là của một người đang theo dõi tôi, chú Ân có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Bạn đang đọc bộ truyện Hồ Sơ Bóng Tối tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồ Sơ Bóng Tối, truyện Hồ Sơ Bóng Tối , đọc truyện Hồ Sơ Bóng Tối full , Hồ Sơ Bóng Tối full , Hồ Sơ Bóng Tối chương mới