Buổi tối, mưa đã ngừng rơi nhưng trong nhà vẫn chưa có điện, tôi ngồi trong bóng tối chăm chú nhìn vào màn hình laptop.
Không phải lúc nào Thảo Nguyên cũng có thể giải đáp những thắc mắc của tôi.
Tôi do dự vài giây trước khi đăng ký một tài khoản thành viên trên Ám Linh Hội.
Sau khi đọc qua bảng nội quy của trang web, tôi biết được tổ chức này có mười ba quản trị viên tất cả, quyền hạn và năng lực của họ tăng lên theo số thứ tự giảm dần.
Có nghĩa trừ người đứng đầu tổ chức ra, quản trị viên sở hữu con số một sẽ giữ vai trò quản lý toàn bộ các thành viên của tổ chức và những quản trị viên còn lại.
Tôi tìm đến chức năng đăng bài, ở đây có hai lựa chọn.
Một là đăng bài công khai để các thành viên khác cùng vào thảo luận, còn hai là nhắn tin trực tiếp cho quản trị viên.
Tôi chọn nhắn tin trực tiếp cho quản trị viên, vì không muốn mất nhiều thời gian với những thông tin không rõ ràng.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng đã có một quản trị viên tiếp nhận câu hỏi của tôi.
Là một quản trị viên mang số 10, với nickname là Mika.
"Tôi có thể giúp gì được cho bạn?"
"Tôi muốn toàn bộ thông tin về làn sương mù có khả năng bắt cóc các sinh vật sống."
"Chưa từng có bất kỳ làn sương mù nào có khả năng giống như vậy." Mika trả lời không một chút chần chừ.
Tôi bèn gửi cho cô ta truyền thuyết đô thị của Thảo Nguyên, rồi hỏi xem liệu làn sương mù ấy có phải một Mystic hay không.
"Bạn có muốn biết chân tướng đằng sau truyền thuyết đô thị này không?"
Tôi liền nhận được một tập tài liệu của Mika, nói về phiên bản đầy đủ của truyền thuyết đô thị trên.
Đây là bản gốc về sự xuất hiện của một loài sinh vật có tên Mạo Quỷ, chúng không hề có hình dạng cố định, có khả năng tách rời lớp da của các sinh vật khác.
Sau khi đã hoàn tất công việc đó, chúng sẽ khoác lên mình "chiến lợi phẩm" vừa thu được như một tấm lá chắn bảo vệ cơ thể khỏi ánh nắng mặt trời.
Ngoài ra, chúng còn có thể kế thừa những thói quen sinh hoạt và một ít ký ức của chủ thể.
Tuy nhiên, loài sinh vật này không thể giữ lớp da được lâu, nó sẽ nhanh chóng bị héo và chúng buộc phải thay một tấm da mới.
Liên kết nó với truyền thuyết đô thị trên, nhóm học sinh đi cắm trại đã vô tình đụng độ với một Mạo Quỷ và bị nó giả làm thành viên tham gia, từ từ lột da từng người một.
Điều này lý giải cho việc tại sao các thành viên lại trở nên kỳ lạ, còn về làn sương mù chỉ đơn giản là nơi trú ẩn để nó có thể thay lớp ngụy trang mới.
Tôi tiếp thu thật kỹ thông tin trên nhưng lại không nghĩ Hà Thanh Phương bị Mạo Quỷ bắt cóc, vì đơn giản làn sương mù mà tôi đụng độ đặc biệt hơn thế nhiều.
Tôi bèn kể lại trải nghiệm của mình cho Mika nghe, tuy nhiên cô ta vẫn khẳng định thứ mà tôi đã thấy chính là Mạo Quỷ, nó là Người Canh Gác thứ tư.
Tôi tắt máy tính, ngả lưng ra sau ghế để thư giãn.
Chẳng lẽ Mạo Quỷ có khả năng thao túng làn sương mù?
"Thế nào rồi?" Tin nhắn của Thảo Nguyên chợt hiện lên màn hình điện thoại.
Tôi lười biếng cầm lên trả lời: "Vẫn bế tắc, bà đã nghe thấy cái tên Mạo Quỷ bao giờ chưa?"
"Chưa từng." Thảo Nguyên gửi cho tôi một nhãn dán đứa trẻ có dấu hỏi chấm trên đầu.
Tôi thử tra cái tên lạ lùng này trên mạng nhưng tuyệt nhiên chẳng có bất kỳ thông tin nào.
"Thế còn Người Canh Gác thì sao?"
Màn hình bên kia rất lâu sau mới có câu trả lời: "Ông biết được cái tên này ở đâu?"
"Từ một tổ chức nghiên cứu những hiện tượng huyền bí."
Thảo Nguyên lại im lặng một lúc lâu, cô ta nói: "Đó là những tạo vật bóng tối do nhà văn Ellen Clade tạo ra, bà ta là người đã viết nên một thời đại quái vật đặc sắc nhất với hàng loạt các thực thể giả tưởng vô cùng đáng sợ."
"Bà không biết chi tiết về bốn mươi bảy Người Canh Gác ấy à?"
"Không, có rất ít thông tin về các tạo vật này, không hiểu vì lý do gì các tác phẩm của bà ta đã bị tiêu hủy từ đầu thế kỷ 19."
"Bởi ai?"
"Vẫn chưa rõ."
Tôi thở dài, một lần nữa lại rơi vào bế tắc.
Không phải tôi muốn cứu nữ sinh bị mất tích kia, mà là đang thu thập nhiều thông tin hữu ích nhất cho việc điều tra về thảm kịch một năm trước, tuy nhiên nếu mọi thứ cứ rối rắm thế này thì thật quá sức đối với tôi.
"Anh ơi, cứu em với..." Một giọng nói run rẩy nhưng rõ ràng đến mức không thể phủ nhận, truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.
Tôi giật mình nhìn về phía cửa sổ tầng một, làn sương mù dày đặc không biết từ khi nào đã bao phủ toàn bộ cảnh vật.
Một cảm giác lạnh buốt từ chân lên đến đỉnh đầu, tôi vội cúi đầu nhìn, phát hiện sương mù đang dần tràn vào trong nhà thông qua các kẽ hở.
Một hồi chuông cảnh báo đáng sợ không ngừng vang lên trong đầu, tôi rời khỏi bàn chạy lên trên gác lửng, nhưng không ngờ sương mù cũng đang từ trên đó tràn xuống.
Không còn lối thoát nào, tôi trơ mắt nhìn đám sương mù chậm rãi bao phủ lấy cơ thể, đúng vào lúc tầm mắt tôi bị che khuất hoàn toàn, một giọng nói ngắt quãng chợt vang lên bên tai: "Tóm...!được...!rồi...!nhé."
Một luồng hơi lạnh bất ngờ thổi mạnh vào lưng tôi, tôi giật mình quay đầu lại, chợt phát hiện ra sương mù đã tan biết hết, tuy nhiên chỗ tôi đang đứng hiện tại lại chẳng phải căn hộ.
Trước đôi mắt đang khô lại vì cái lạnh thấu da thịt, khu rừng rậm u ám, ẩm thấp hiện lên.
Tôi nhận ra bản thân đang đứng dưới một hồ nước xanh thẳm, trong đến nỗi thấy được cả đáy.
Tôi quay đầu trở lại hướng tiến, khung cảnh đã lại thay đổi, trước mắt tôi lúc này là một căn hộ chung cư có đánh số 404.
Tôi quan sát dãy hành lang nơi mình đứng, chỗ này nhìn có hơi quen mắt, dường như tôi đã từng được nhìn thấy nó ở trên báo.
Ngoài trời tối đen như mực, thế nhưng cả dãy hành lang tầng bốn lại chẳng có chút ánh sáng nào, giống như nơi đây đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Hồ Sơ Bóng Tối tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồ Sơ Bóng Tối, truyện Hồ Sơ Bóng Tối , đọc truyện Hồ Sơ Bóng Tối full , Hồ Sơ Bóng Tối full , Hồ Sơ Bóng Tối chương mới