Bốn tiết học buổi chiều nhanh chóng trôi qua, hôm nay tôi không thể tập trung vào bài giảng trên bảng vì quá mải chú tâm đến hộp mỹ phẩm trong cặp.
Trong giờ giải lao, tôi đã thử lên mạng tra cứu các thông tin về công ty Erehwon nhưng chẳng có thứ gì trên đó.
Nó không hề tồn tại.
Và với công dụng vô cùng thần kỳ như vậy cho thấy hộp mỹ phẩm kia thực sự có vấn đề.
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man tưởng chừng như bất tận, tôi không để ý mình đã trở về phòng từ khi nào.
Đứng trước hành lang ký túc xá, tôi cảm giác như có một đôi mắt đang chậm rãi theo dõi mình từ phía xa, nên không chần chừ mà đi vào phòng ngay.
Thấy tôi, cô bạn Lệ Chi liền lên tiếng: "Cậu về rồi đấy à? May cho cậu là mấy cô phòng mình chưa về đấy nếu không thì chẳng còn gì đâu."
"Có thứ gì mà cậu nhất quyết để dành cho mình thế?" Tôi mỉm cười đáp.
"Chút hoa quả ở quê ấy mà.
Cảm ơn vì tuần vừa rồi cho mình mượn tiền nhé, lát nữa đi ăn cơm có tiền lẻ mình sẽ trả lại sau."
Lệ Chi tên đầy đủ là Trần Lệ Chi, cô ấy là bạn thân kiêm bạn giường trên tốt nhất của tôi hiện tại.
Lệ Chi vừa xinh đẹp giỏi giang lại vừa khéo tay hay làm, khiến cho ai trong cái phòng này trông thấy cũng phải ghen tị, thậm chí phòng của chúng tôi được nhiều con trai bên ký túc xá nam để ý cũng là vì có mặt cô ấy.
"Được rồi mà.
Mình đã bảo chỉ cần mời mình một bữa ăn vặt là được rồi, mấy chục bạc lẻ đó cũng không đáng bao nhiêu lắm."
"Sao mà thế được." Lệ Chi lắc lắc ngón trỏ trước mặt tôi.
"Đã nợ là sẽ có trả, với lại..." Nói đến đây, cô ấy bỗng dừng lại, biểu cảm trên gương mặt cũng nhanh chóng thay đổi.
"Thôi bỏ đi, chúng ta đi ăn cơm nào." Tôi giả vờ không để ý tới.
Hai đứa ăn cơm xong cũng đã gần 7 giờ tối, tôi kiểm tra lại lịch học một lượt xem có bài tập nào cần phải hoàn thành trước ngày mai không.
Sau đó mới yên tâm rút điện thoại ra, mở vào phần danh bạ.
Ban đầu tôi định gọi cho Minh Vũ, nhưng đắn đo hồi lâu, tôi lại quyết định gọi vào máy chú Ân.
Nhạc chuông điện thoại rung lên ba tiếng, một giọng nói trầm ổn truyền từ đầu dây bên kia sang: "Xin hỏi ai đang ở đầu dây bên kia thế?"
"Là cháu, Thảo Nguyên đây ạ."
"Ồ, cháu gọi cho chú làm gì thế?"
"Cháu muốn nhờ chú một việc."
Sau một hồi im lặng, đầu dây bên kia chợt có tiếng nói trở lại, lần này giọng của chú đã trở nên nghiêm túc hơn: "Nói đi, cháu muốn chú giúp chuyện gì?"
"Cháu có thể gặp chú được không? Cháu có thứ này muốn đưa cho chú xem."
Tôi đã nghĩ chú Ân sẽ từ chối, vì tôi nghe Minh Vũ nói bình thường chú ấy rất bận rộn với công việc chính.
Nhưng không ngờ chú Ân bảo tôi đợi ở cổng ký túc xá, khoảng mười phút nữa sẽ đến đón.
Tôi bèn đi cùng Lệ Chi về phòng, rồi mang theo hộp mỹ phẩm ra đứng đợi ở cổng ký túc xá.
Khoảng mười phút sau, chú Ân lái xe đến đón đúng như đã nói qua điện thoại, tôi mang theo chiếc hộp bước lên xe.
Chúng tôi vào một quán cà phê ở cách xa trường đại học Huy Vũ, sau đó tôi kể cho chú Ân nghe về câu chuyện của Thu Hường, và cả lý do tại sao tôi lại có thứ này trong tay.
Suốt buổi nói chuyện chú Ân không nói gì nhiều, đa phần chú chỉ tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu rồi bình luận vài câu.
Chú ấy nói chưa từng trông thấy trường hợp nào giống như vậy, có thể chuyện này không đơn giản như chú nghĩ.
Đến 8 giờ tối chú Ân có việc nên đưa tôi về trước, chú ấy dặn tôi trong thời gian này nên quan sát Thu Hường thật kỹ, còn về chiếc hộp thì sẽ mang về phòng thí nghiệm để nghiên cứu về các thành phần có trong đó.
Đêm hôm ấy, tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ.
Tôi trông thấy mình đang ngồi trong lớp học, xung quanh các bạn học nữ đang cười nói rất vui vẻ.
Nhưng chỉ vài phút sau đó, những tiếng cười dần trở nên méo mó và kỳ quặc.
Khi tôi ngẩng đầu lên, tất cả bọn họ đều đang đứng trước tôi...! với một khuôn mặt hoàn toàn trống rỗng.
Tôi bật tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi toàn thân vã ra như tắm, bàn tay tôi bất giác sờ nắn lên khắp khuôn mặt mình.
Sau khi thấy nó vẫn còn ở đó, tôi mới an tâm kéo tay xuống vuốt xuôi lồng ngực.
Sáng hôm sau, tôi lên lớp để tham gia tiết học Bút ngữ.
Nhớ lời dặn của chú Ân, cả buổi học ngày hôm đó tôi thỉnh thoảng lại quay xuống quan sát Thu Hường thật tỉ mỉ, tuy nhiên tôi chẳng phát hiện ra được điều gì ngoài việc dường như cô ấy còn xinh đẹp hơn cả ngày hôm qua.
Câu chuyện về hộp mỹ phẩm bí ẩn này dần trôi vào quên lãng, khi mà tuần tiếp theo tôi và Thu Hường không có lịch học chung nhiều, những môn tôi với cô ấy học lại không cùng lớp với nhau.
Chú Ân từ sau lần đó cũng chưa thấy liên lạc lại với tôi.
Tuy nhiên, đến tuần kế tiếp một chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Khi tôi vừa tỉnh dậy lúc sáng sớm, Lệ Chi đã nhảy vọt lên giường tôi với một chiếc điện thoại đang mở bản tin sáng trên tay.
"Thảo Nguyên, cậu đã biết tin gì chưa!?"
"Mình vừa mới ngủ dậy thì biết được cái gì? Sao, có tin gì hot à?"
"Hot! Đảm bảo với cậu là cực kỳ hot! Cứ xem điện thoại đi thì biết!"
Thấy Lệ Chi có vẻ kích động, tôi lơ mơ cầm lấy điện thoại trên tay cô ấy.
Ngay khi nghe thấy cái tên Nguyễn Thu Hường tôi liền tỉnh ngủ hẳn, vội dụi mắt, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Sau khi xem xong bản tin sáng, cả người tôi bỗng ớn lạnh từng hồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Hồ Sơ Bóng Tối tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồ Sơ Bóng Tối, truyện Hồ Sơ Bóng Tối , đọc truyện Hồ Sơ Bóng Tối full , Hồ Sơ Bóng Tối full , Hồ Sơ Bóng Tối chương mới