Tai nạn bất ngờ này khiến cho Từ Kính Diên bỏ mạng, còn Từ Kính Nam thì tàn tật suốt đời.
Thời gian xảy ra tai nạn quá trùng hợp khiến cho sự kiện bất ngờ này không khỏi bị người ta đồn đãi thành có người cố ý làm ra.
Dù sao thì Từ Kính Nam và Từ Kính Diên từ lâu cũng đã bị đồn thổi là tranh giành gia sản.
Nhưng bộ phận quan hệ xã hội của nhà họ Từ đã nhanh chóng ra tay.
Họ kiện tờ báo đưa tin anh em họ Từ tranh chấp tài sản lên tòa, cuối cùng nhà họ Từ thắng kiện, rồi lâu ngày vụ tai nạn động trời này cũng được người ta coi như một sự cố đơn thuần.
Chỉ có Tôn Dao, bất luận báo chí có thanh minh thế nào, thì cô vẫn không tin đó là một tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì cô tuyệt đối không thể nào quên được tin nhắn mà mình nhận được trong đêm hôm ấy…
“Những gì nợ em, đêm nay anh sẽ trả hết.
Vĩnh biệt!”
Tin nhắn được gửi đi từ số điện thoại có số cuối là ngày sinh nhật của cô.
Cũng chính chủ nhân của số điện thoại ấy, trong những năm tháng vô tư của thời niên thiếu, đã dạy cho cô biết sự khác biệt giữa “tạm biệt” và “vĩnh biệt”…
“Sao cậu lại vòng từ này lại, còn trừ của mình một điểm? Mình vốn có thể đạt yêu cầu rồi mà.
Thầy Tần đang nhằm vào mình đấy!”
“Haizz, bạn học Tôn Dao, có phải lúc lên lớp cậu chỉ lo ngắm mình thôi không mà ngay cả lời thầy giáo giảng cậu cũng không chịu nghe cho kĩ.
“Tạm biệt” có nghĩa là còn có cơ hội gặp lại, còn “vĩnh biệt” có nghĩa là không bao giờ gặp lại nữa, mang theo nghĩa biệt ly, không thể dùng một cách tùy tiện được.
Cậu dùng từ này đương nhiên là sai rồi.”
Vĩnh biệt có nghĩa là ly biệt mãi mãi…
Vĩnh biệt…
Còn Tôn Dao, cô mãi mãi không chịu thừa nhận, sau ba ngày ba đêm chờ đợi mỏi mòn trong bệnh viện mà vẫn không có bất cứ tin tức gì của Từ Kính Nam, cô đã đau đớn nát lòng như thế nào.
Cô còn ép mình phải cố quên sau khi được Nhậm Tư Đồ đưa về nhà, lúc nghe được câu “theo một nguồn tin cho hay, Từ Kính Nam đã qua cơn nguy kịch…” từ trong ti vi, cô đã vui mừng như thế nào…
Cô hy vọng anh có thể sống sót, dù là trong bất cứ hình hài nào…
Từ một diễn viên chuyên đóng những vai phụ nhỏ bé trở thành diễn viên chuyên đóng vai nữ chính, rồi lại từ phim truyền hình đóng sang phim điện ảnh, tiếng tăm và giá trị của cô cũng lên như diều gặp gió.
Ai mà ngờ được mới hơn một năm trước thôi, cô còn là một nghệ sĩ nho nhỏ bị công ty đóng băng.
Tôn Dao không thể không thừa nhận mình có được địa vị như ngày hôm nay trong giới giải trí này, phần lớn đều nhờ vào Từ Kính Nam.
Nhưng rốt cuộc cô nên lấy đó làm tự mãn hay là cảm thấy xót lòng đây? Tôn Dao cố gắng dùng những chuyện khác để lấp đi cảm giác buồn bực trong lòng.
Chẳng hạn như mặc sức đi mua sắm, đi xe sang, thậm chí là ở nhà đẹp… Nhưng cô lại không cho cậu mình một xu nào.
Cô giống như một kẻ ấu trĩ đang điên cuồng trả thù, chỉ có thể dùng cách này để trút hết những oán hận của mình trong bao nhiêu năm nay.
Nhưng Tôn Dao không ngờ ông cậu của mình lại lên án cô vong ân bội nghĩa với báo chí, khiến cho người trong giới được một phen xem trò hay.
Tin này gây xôn xao ầm ĩ trong một thời gian nhưng thật ra cũng chẳng ảnh hưởng tới cô lắm.
Cô là người đại diện, quảng cáo cho tập đoàn Kính Nam, ai dám hủy hợp đồng của cô? Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được chuyện cư dân mạng đồng loạt lên tiếng đòi tẩy chay cô.
Để cứu vãn hình tượng của cô, công ty quản lý đã sắp xếp cho cô đi làm từ thiện, đến những vùng có điều kiện khó khăn để tặng sách vở, quần áo, tham gia đạp xe đạp vì môi trường, đến cô nhi viện thăm trẻ mồ côi…
Tôn Dao không thể ngờ được rằng, cô sẽ gặp lại con trai mình trong cô nhi viện này…
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tầm Tầm, cậu bé đang hùng hổ đánh nhau với một bé trai cao hơn mình một cái đầu trên bãi cỏ của cô nhi viện.
Cuối cùng, hai đứa ôm nhau lăn lông lốc trên bãi cỏ, người dính đầy bùn đất và lá cây.
Lúc ấy, Tôn Dao vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì nhìn thấy cảnh này.
Không lâu sau, người của cô nhi viện liền chạy tới tách hai đứa trẻ ra.
Bé trai kia tỏ vẻ vô cùng oan khuất.
“Tầm Tầm ra tay đánh con trước!”
Ngược lại, Tầm Tầm không chịu nói gì, chỉ nhìn mọi chuyện xảy ra với ánh mắt không phục, cho dù có bị viện trưởng ra lệnh cấm túc thì thằng bé cũng không giải thích một câu.
Bộ dạng bất khuất không cam chịu của thằng bé này rất giống với một người, bởi thế tối hôm ấy, sau khi về tới nhà, Tôn Dao bỗng nhiên nhớ ra.
Cô lập tức như bị sét đánh, ngẩn ngơ ngồi trên giường cả đêm, không thể nào ngủ được.
Có lẽ mọi thứ đã được ông trời sắp đặt sẵn.
Đứa bé này hơn bốn tuổi, thời gian được đưa vào cô nhi viện là ngày Mười một tháng Tám.
Có lẽ đã xác định được mọi thứ chắc chắn nên khi lấy được kết quả xét nghiệm ADN, Tôn Dao không hề ngạc nhiên chút nào.
Cô không thể coi như không thấy đứa trẻ phải chịu đựng toàn bộ nỗi sỉ nhục của mình này.
Làm sao có thể coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì cơ chứ? Cô không thể nào làm được!
Cuối cùng, chính Nhậm Tư Đồ đã quyết định thay cô: nhận đứa trẻ về nuôi, trên danh nghĩa của Nhậm Tư Đồ.
Nhưng đáng tiếc, Nhậm Tư Đồ vẫn chưa đủ ba mươi tuổi nên không có quyền nhận nuôi con.
Vì thế, họ đành nhờ một người thân đã mất đứa con duy nhất của mình nhận nuôi Tầm Tầm.
Khi bọn họ đến cô nhi viện lần nữa thì suýt chậm một bước.
Có một đôi vợ chồng đã nhìn trúng Tầm Tầm và đang làm thủ tục nhận nuôi trước bọn họ.
“Nhường đứa trẻ này lại cho tôi có được không?”
Lúc ấy, không khí trong phòng làm việc của viện trưởng rất căng thẳng, Tôn Dao đang khúm núm cầu xin bọn họ.
Đôi vợ chồng kia rất thích Tầm Tầm, không muốn buông tay.
“Thủ tục của chúng tôi đã sắp làm xong rồi, cô làm thế này là muốn tranh giành với tôi à! Nơi này có rất nhiều trẻ con, sao cứ nhất quyết phải tranh với chúng tôi?”
Bên cạnh phòng làm việc của viện trưởng chính là phòng nhận hồ sơ xin nuôi dưỡng, chỉ cần đôi vợ chồng này bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng một bước thì Tôn Dao sẽ không thể xoay chuyển tình thế được nữa.
Tôn Dao vô thức níu cánh tay của bà vợ lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Hóa Bướm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hóa Bướm, truyện Hóa Bướm , đọc truyện Hóa Bướm full , Hóa Bướm full , Hóa Bướm chương mới