Mặc dù đã rời đi được 5 năm nhưng để tìm người trong thành phố này với cô không phải truyện khó =))) Đó là cô nghĩ thế sau khi nhận được tin nhắn của tiểu Mê.
Nhưng thật không may từ nhỏ cảm giác về phương hướng của Vưu Cẩn Vi đã không được nhạy bén cho lắm...! Tiểu Mê ngồi xổm trên mái nhà, chống cằm nhìn Vưu Cẩn Vi lần thứ ba đi qua đầu ngõ mà không vào trong, cậu thấy dường như trước mặt mình khung cảnh hiện đại của câu truyện "Đại Vũ Trị Thủy" đang diễn ra.
** Đại Vũ Trị Thủy (Hạ Vũ): một truyền thuyết của người Trung Hoa nhằm tôn vinh vị vua Hạ Tử Thành (Đại Vũ) có công trong việc chống lũ cho muôn dân.
Theo truyền thuyết, cha của Đại Vũ là Cổn - hậu duệ của Hiên Viên Hoàng Đế.
Trong trận đại hồng thủy trên sông Hoàng Hà, nơi nơi đều sảy ra lũ lụt.
Cổn - người nổi tiếng với tài năng xây những bức tường nên đã được Vua Nghiêu giao nhiệm vụ trị thủy.
vốn kiêu ngạo nên ông đã nóng lòng xây đập ngăn lũ khắp nơi, nhưng những công trình đó dù xây đến đâu, ngăn đến mấy cũng không hiệu quả.
Sau đó ông đã lén trộm bảo bối của thiên đình về ngăn lũ.
Sự việc bị Thiên đình phát hiện ra nên Cổn bị sử tử.
Sau này con trai của Cổn là Đại Vũ, người đã xuất sắc được Thiên thượng lựa chọn tiếp tục công việc chống lũ cứu dân.
Nhờ tài trí hơn người và sự giúp sức của các vị thần, ông đã chế ngự được dòng lũ, trở thành một trong những nhân vật được sịch sử Trung Hoa tôn thờ.
Cậu bắt đầu lâm vào trầm tư.
Cái này, diễn tiếp như thế nào đây? [ Mint: Chị ấy bị lạc rồi.
] [ Lục:? ] [ Mint: Lướt qua chỗ tôi ba lần.
] [ Lục:.
] Ngoài ngõ nhỏ, Vưu Cẩn Vi hoang mang nhìn định vị tiểu Mê gửi đến trước đó.
Khu vực quanh đây nhiều ngõ nhỏ lắt léo, mấy khúc cua đều tương tự nhau làm cô vòng đi vòng lại chỗ này đã hơn hai mươi phút.
Cô đang nôn nóng thì nhận được tin tiểu mê nhắn tới.
[ Vưu Vưu, em thấy chị rồi.] Cậu nhóc ngồi trên mái cổng lớn nhà người ta cười với cô, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
Cậu nhảy sang phía tường bao rồi linh hoạt tiếp đất.
Vưu Cẩn Vi đưa tay nhặt lá cây trên đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "em ở gần đây sao, ăn tết sao lại một mình chạy đến chỗ này?" Tiểu Mê: [ Em đói bụng, đi kiếm gì đó để ăn ] Vưu Cẩn Vi ngẩn ra: "Anh trai của em đâu?" Tiểu Mê: [ Anh ta không phải anh trai, là Lục Gia Ngọc.
Anh ta không nấu cơm, còn ngủ cả ngày không thèm để ý đến em.
] Vưu Cẩn Vi tiêu hóa lời nói khó hiểu của cậu nhóc, không hỏi nhiều chỉ nói: "Chị đưa em đi tìm chỗ nào đó ăn cơm, rồi lại mang em về nhé." Tiểu Mê: "..." Chỉ sợ là sẽ chết đói trước khi ra được khỏi con ngõ này mất...!Trong lòng cậu thầm nghĩ.
Tiểu Mê ngoan ngoãn gật đầu thành thật đi bên cạnh cô, nhưng cậu trăm vạn lần không ngờ được, hành trình ra khỏi đoạn ngõ nhỏ này lại gian nan đến thế.
Sắc mặt cậu bắt đầu thay đổi, muốn nói lại thôi.
Vưu Cẩn Vi lại rẽ một lần nữa, nhìn bức tường đầy rêu xanh trước mặt khẽ thở dài, cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Mê, hình như chúng ta lại lạc đường rồi." Cuối cùng chị cũng nhận ra...Cậu nghĩ.
Tiểu Mê: [ Chúng ta cứ chờ ở đây đi, Lục Gia Ngọc vừa nhắn tin cho em.
] - - Dưới ánh hoàng hôn ngày cuối năm, những tia nắng màu cam rơi trên nền đá của ngõ nhỏ.
Trước cổng lớn mỗi căn nhà đều dán những câu đối mới tinh, hàng đèn lồng khắp ngõ đã bắt đầu sáng lên ánh đỏ báo hiệu màn đêm sắp ập tới.
Trong một góc của con ngõ, có hai người đang ngồi xổm nhìn vô cùng đáng thương.
Tiểu Mê nhớ ra nhiệm vụ được giao phó liền bắt đầu trò chuyện với người bên cạnh.
[ Vưu Vưu, chị sẽ ăn tết với ai? ] "Chị chỉ tới Nghiệp Lăng công tác thôi nên sẽ ăn tết một mình."
[Em cũng một mình hay chúng ta cùng nhau đón tết đi.] "Lục...Lục Gia Ngọc đâu?" Vưu Cẩn Vi lần đầu gọi tên người ta, có hơi ngượng, ba chữ này phát ra khỏi thanh quản mang một cảm giác khó nói nên lời.
Thật xa lạ, làm cô không được tự nhiên.
Bỗng, một bóng đen phủ xuống nền gạch trước mặt, che khuất ánh sáng.
Giọng nói trầm thấp vang lên, kèm theo sự buồn ngủ rã rời: "Tìm tôi?" Vưu Cẩn Vi cứng đờ, giật mình ngước lên.
Anh đứng ở khúc cua ngay trước mặt, đôi mắt đen nhánh rũ xuống nhìn họ.
Sợi chỉ vàng cuối cùng của bầu trời chiếu vào con ngươi đen nhánh của anh như ánh lên ngọn lửa le lói.
Lục Gia Ngọc đảo mắt nhìn hai người đang ngồi xổm trong góc, thuận miệng nói: "Đi thôi.
Trời sắp tối rồi, muốn cả lũ đón tết ở đây sao." "..." Mặt Vưu Cẩn Vi bắt đầu đỏ lên ngượng ngùng.
Rõ ràng là đi tìm người cuối cùng người bị lạc lại biến thành mình.
Tiểu Mê lườm Lục Gia Ngọc lại nhìn sang Vưu Cẩn Vi, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn: [Vưu Vưu, em muốn cùng chị ăn tết.
Ở cùng Lục Gia Ngọc rất nhàm chán.
] Vưu Cẩn Vi liếc trộm người đàn ông phía trước, nhỏ giọng nói: "Chị ở khách sạn cũng rất chán." Tiểu Mê ngửa đầu nhìn cô cười: [ Đến nhà em chơi đi, ở Nghiệp Lăng em không có người bạn nào cả chỉ quen chị mà thôi.
] Vưu Cẩn Vi hơi chần chừ, mọi truyện quá thuận lợi thậm chí diễn biến còn nhanh hơn cô tưởng tượng.
Càng nhanh thì càng tốt, cô càng sớm lấy lại được vòng ngọc.
Chỉ là, người đàn ông này...! Lục Gia Ngọc mang lại cho cô cảm giác quá nguy hiểm.
Anh như một chiếc giếng sâu, vào mùa đông nước không đóng băng như trên mặt đất nhưng một khi đã rơi xuống đó, dù là chết đuối hay chết rét thì kết quả cuối cùng vẫn là chìm sâu xuống đáy giếng tối tăm.
Tiểu Mê thấy cô do dự, cả đoạn đường tiếp theo cậu không lên tiếng nữa.
Cho đến khi ra khỏi ngõ nhỏ.
Đêm giao thừa náo nhiệt như vậy, không khí giữa ba người đang đứng ở đầu hẻm lại trầm mặc vắng vẻ kỳ lạ.
Đêm 30, các cửa hàng đều đã đóng cửa.
Vưu Cẩn Vi hơi dừng lại nhìn sang người đang đứng một bên - Lục Gia Ngọc, cô nắm chặt dây túi sách, nhẹ giọng nói: "Lục tiên sinh, hai người về trước đi, tôi sẽ gọi taxi về." Cô gọi anh là Lục tiên sinh.
Giọng nói nhè nhẹ ôn nhu nghe như tiếng thiếu nữ trong đêm xuân.
Ánh chiều tà chiếu lên người anh nhưng nhìn không thấy chút tia ấm nào, anh cụp mắt không coi ai ra gì đốt thuốc, khớp xương ngón tay khẽ động chụm lại chắn gió.
Tiếng đánh lửa leng keng nho nhỏ từ bật lửa kim loại làm bùng lên ngọn lửa xanh, ngọn lửa cắn nuối điếu thuốc phát ra ánh lửa đỏ rực cùng làn khói nicotin nồng nặc.
Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại rồi giãn ra.
Anh nhìn cô cảm xúc nơi đáy mắt nhàn nhạt có vẻ vương chút ngái ngủ, giọng nói bị vướng đầu lọc không rõ: "Chỗ này có thể bắt được taxi?" Nơi này dù là ban ngày cũng chưa chắc đã có taxi đi qua hơn nữa hôm nay còn là ngày cuối năm, xác suất vẫy được xe quả thật là bằng không.
Vưu Cẩn vi giơ di động lên, cố gắng ra vẻ tự nhiên: "Tôi dùng ứng dụng đặt xe." Anh vẫn đứng im, môi mỏng ngậm điếu thuốc không hề mở miệng.
Tiểu Mê nhận được ám hiệu, kéo góc áo cô nhẹ lay, khuôn mặt ngây thơ ngẩng lên.
[Vưu Vưu, em phải đơn độc một mình thật sao? ] [ Cùng em ăn tết đi.
] [ Gọi xe không an toàn, em và Lục Gia Ngọc sẽ đưa chị về mà.] Vưu Cẩn Vi nhìn đôi mắt long lanh của cậu nhóc liền mềm lòng, ôn nhu nói: "Chị cùng em xem Xuân Vãn nhé? xem xong chị sẽ về." Tiểu Mê lập tức nở nụ cười, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô.
Cậu nhóc tỏ vẻ rất đỗi tự nhiên nhưng thật ra đã không nhịn được mà nín thở, cố gắng nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay mềm mại của cô...thật ấm áp.
Lục Gia Ngọc liếc xuống nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau trong chớp mắt.
- -- Đây là một tiểu viện gồm hai tầng lầu, là kiến trúc điển hình của nhà cổ ở Nghiệp Lăng.
Tường trắng ngói đen, sắc trắng cổ điển cùng những khóm cây già trong sân nói lên sự cổ kính của căn nhà đã có tuổi.
Vưu Cẩn Vi nhẹ nhàng lướt qua đánh giá toàn bộ tiểu viện này.
Cuối cùng tầm mắt dừng lại ở gian nhà chính, nơi đó có đặt một chiếc ghế lười, Lục Gia Ngọc ngủ rồi.
Anh vừa vào cửa liền cởi áo khoác, tùy ý ném trên sô pha rồi quăng mình xuống ghế, đắp tấm chăn mỏng lên để lộ cái đầu rối.
Ngủ mà không cần đến giường hay lò sưởi gì cả.
Cả hai lần đều thấy anh ngủ trên ghế.
Tiểu Mê thấy cô nhìn Lục Gia Ngọc liền giải thích: [ Anh ta ngủ không sâu.
Hôm nay tám giờ sáng mới về nên giấc ngủ bị ngắt quãng, lúc bị đánh thức còn ném vỡ cả di động.
] Vưu Cẩn Vi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tính tình anh ta thật xấu." Tiểu Mê chớp chớp mắt.
Cô cong môi cười xoa đầu cậu rồi đi vào phòng bếp.
Khi mở tủ lạnh, Vưu Cẩn Vi ngẩn người.
Một tủ đầy đồ như này, đâu giống như không nấu ăn đâu.
Thấy cô chần chừ, tiểu Mê vội nói: "Bọn em không nấu cơm đâu, không phải ăn cơm hộp cũng thì cũng ăn ở ngoài, đều ăn đến phát ghét rồi.
Vưu Vưu, hay ta gọi cơm hộp cũng được?" Vưu Cẩn Vi nhẹ nói: "Không cần đâu, chúng ta tự nấu đi." Ít ra thì ngày ba mươi tết họ không phải ăn cơm hộp.
Cô cở áo khoác ra tìm một vòng mà không thấy tạp dề, may thay hôm nay cô không mặc áo trắng.
Tiểu Mê cảm thấy việc này thật mới lạ, nhìn cô nấu nướng liền nóng lòng muốn thử, cậu nhanh chóng cướp lấy việc để làm.
Vưu Cẩn Vi hỏi: "Các em thích ăn gì?" Tiểu Mê: [ Em thứ gì cũng thích, anh ta không thích ăn cơm.] "..." Vưu Cẩn Vi đành tự mình nhớ lại các món trong bữa cơm tất niên từ lâu trước kia.
Lẩu thập cẩm đun nóng bằng than đỏ, rau trộn bày giữa mâm cỗ, thịt kho tàu mềm ngọt phản chiếu ánh đèn óng ánh, canh sườn bí đao thanh thanh giải ngấy, lại xào thêm một đĩa rau xanh, cuối cùng...cô đâm ra bối rối.
Con cá sống vẫn đang giãy giụa nằm sẵn trên thớt, nước lạnh văng khắp nơi, đuôi nó quật mạnh xuống thớt rồi nhảy lên...! Vưu Cẩn Vi tay cầm dao nhưng không dám đến gần, ở Lạc kinh đi mua cá người ta luôn mổ sẵn giúp cô.
Cô chưa từng giết cá bao giờ...! Vừa nãy khi tiểu mê vớt con cá từ trong lu nước ra cô liền hoảng sợ.
Còn bây giờ cô bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt.
Bỗng nhiên, Một bàn tay lành lạnh nắm lấy cổ tay cô, hơi thở mát lạnh cùng thoang thoảng hương thuốc lá ập đến áp sát sau lưng..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!