Đứng trước Linh Long điện,Vạn Tuyết Cơ nữa muốn bước vào nữa lại chần chừ..đúng lúc không biết phải làm sao thì Cao công công đang cho người đem bữa trưa đến...thấy nàng,hắn mới dừng lại hỏi:
-Vạn họa sư người không vào sao?sao lại đứng chần chờ ở đây?hoàng thượng ngày hôm qua rất lo cho người đó!
-Hoàng thượng?
-Đúng vậy,hôm qua người ngất xỉu chính hoàng thượng đã bế người vào phòng còn mời ngự y đến bắt mạch cho người nữa!
-Thật sao???
Vạn Tuyết Cơ thoáng vui trong lòng,thì ra bệ hạ vẫn quan tâm nàng đến vậy.
Cao công công thấy nàng không nói gì lại tiếp:
-Hôm qua thật sự là làm Vạn họa sư kinh sợ rồi!hoàng thượng đã quên không nói với Vương tướng quân là Trúc đình viện đã được dọn cho người ở tạm,cho nên hoàng thượng sợ Vương tướng quân làm gì đó tổn hại người mới vội vàng đến Trúc đình viện đã thấy Vương tướng quân đang bế người trên tay....sau đó hoàng thượng sợ ảnh hưởng thanh danh người nên mới giành bế người vào phòng,có phải ngài ấy rất tốt với người không?
-Ngài nói,Trúc đình viện thật ra là...
-...Vâng,là chỗ lưu lại nghỉ ngơi trước đây của Vương tướng quân,haizzzz...thật ra lỗi là do ta!người đừng trách bệ hạ!!!Cái bữa người vào cung,bệ hạ do lo quá nhiều việc nên quên mất sắp xếp chỗ ở cho người,ta thấy vậy mới thay bệ hạ đứng ra sắp xếp cho người không ngờ vô tình quên mất chỗ đó là của Vương tướng quân ở trước đây!
Vạn Tuyết Cơ đau lòng như muốn ngã quỵ,thật ra ngay từ đầu đều do nàng ảo tưởng ...thật ra ngay từ đầu bệ hạ còn không liếc nhìn đến nàng!ngay cả nàng vào cung nàng ấy còn không nhớ...trái tim nàng như có ai bóp nghẹn vậy!!!thật đau....
Thì ra...hôm qua không phải lo cho nàng mà chỉ lo nàng xảy ra chuyện lại không biết ăn nói làm sao với cha nàng...bệ hạ,người cũng quá có lòng rồi!
Nàng bật cười đau khổ
Cao công công không hiểu chuyện gì chỉ thấy sắc mặt nàng bỗng rất lạ,bỗng nhiên tái nhợt không sức sống.
-Vạn họa sư,sắc mặt người không được tốt!sao không tiếp tục nghỉ ngơi mà lại đến đây?bệ hạ cho người nghỉ phép đến khi nào người khỏi bệnh thì thôi!
-Ta không sao,ta muốn gặp bệ hạ có chút việc!
-Vậy người vào đi,bệ hạ đang bên trong chuẩn bị dùng bữa.
-Ừ!
...................
-Thần nữ tham kiến bệ hạ!
Phụng La ngẩng đầu thấy Vạn Tuyết Cơ bèn bước xuống tính đưa tay đỡ nàng thì lại bị nàng né khỏi,nàng gượng cười đưa ánh mắt tuyệt đẹp,u buồn lên nhìn nàng
-Không dám phiền đến bệ hạ!
Phụng La không hiểu sao hôm nay nàng ta cư xử lạ lùng đến vậy!ánh mắt nhìn nàng còn có chút ưu thương....trong lòng phút chốc bỗng khó chịu nhưng nàng vẫn tỏ ra bình thản
Nàng khẽ rút tay lại,nhẹ cười,hỏi:
-Ngươi vẫn chưa khỏe đến đây làm gì?cứ ở đình viện tịnh dưỡng đến khi nào khỏi bệnh thì hãy đến đây cũng được!!!
Vạn Tuyết Cơ cười như không cười "nàng ấy không muốn gặp nàng đến vậy sao?cũng phải, không có nàng thì cuộc sống của nàng ấy vẫn trôi qua bình đạm như trước đây thôi!"
Nàng nở nụ cười,một nụ cười khuynh thành,khiến Phụng La phút chốc sững sờ
-Tạ bệ hạ quan tâm,nhưng hôm nay thần đến đây để xin... từ quan!
Phụng La giật mình nhìn Tuyết Cơ, lòng nàng bỗng chốc dậy sóng,nàng ấy làm vậy là có ý gì?lúc trước thì một hai đòi làm Họa sư cho nàng,bây giờ chơi chán lại nói từ quan...nàng ấy đang đùa với nàng sao?sắc mặt Phụng La bỗng giận giữ,nàng quát:
-Vạn Tuyết Cơ,ngươi xem hoàng cung là nơi để ngươi vui đùa?muốn vào là vào,muốn ra là ra?ngươi xem thường sự ban thưởng của trẫm như vậy,thích thì nhận không thì thôi???ngươi coi trẫm là gì?coi triều đình này là gì trong mắt ngươi đây!!!ca ca ngươi thì một lòng cống hiến vì triều đình,ngươi lại một lòng lấy triều đình này ra đùa giỡn?
Vạn Tuyết Cơ vội quỳ xụp xuống
-Bệ hạ bớt giận!!!ta chỉ vì thấy chức quan này ở bên cạnh ngài cũng không giúp ích gì được cho ngài nên....
-Ngươi có biết chức họa sư này cũng là một chức quan.. trọng yếu không?chức trách của ngươi là lưu truyền những bức chân dung,những sinh hoạt đời thường của ta cho hậu thế để làm gương,vậy mà ngươi nói không quan trọng?ta không hiểu nữ nhân các ngươi tâm tư thế nào nữa!lúc cần sống chết đòi có bằng được,lúc không cần nữa thì nói không làm....hay ngươi coi đây là một trò đùa vui,cha ngươi dạy dỗ ngươi thế sao?
Vạn Tuyết Cơ lúc này mới tức giận ngước mặt lên,nàng nói:
-Chuyện ta làm sai,không liên quan phụ thân ta!ngài không thể ghép cả hai chuyện lại như vậy mà nói...ta sai ta cam tâm chịu phạt nhưng cha ta không làm sai!!!xin bệ hạ chuyện gì ra chuyện đó...bây giờ là ta có lỗi,ta bồng bột không suy nghĩ xin bệ hạ trách phạt,ta nguyện chịu tội nhưng xin đừng đá động đến cha ta...
Phụng La biết mình vì tức giận nên hơi lỡ lời,nhưng lòng nàng vẫn chưa hề nguôi giận,nàng phất tay nói:
-Ngươi muốn từ quan?được!!!coi như ta nhìn nhầm người,....từ đây về sau ta cũng không muốn thấy một người tâm tính trẻ con như ngươi,lui ra đi!
Vạn Tuyết Cơ cảm thấy mình thật không thể chống đỡ nổi nữa,lòng nàng rất khó chịu!người nàng cũng vậy...nàng không hiểu vì sao hoàng thượng lại tức giận,không phải nàng rút lui không phiền nàng ấy thì nữa nàng ấy sẽ yên ổn,vui vẻ hơn không phải sao??vì cớ gì lại thốt ra những lời đau lòng nhau như vậy?
Bạn đang đọc bộ truyện Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần!, truyện Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần! , đọc truyện Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần! full , Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần! full , Hoa Duyên Chỉ Nở Một Lần! chương mới